Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn

Chương 39: Đồ vô ơn bội nghĩa 3

Chương 39: Đồ vô ơn bội nghĩa 3




Khi Khương Vân đang hấp bánh, cô bảo hai đứa nhỏ bỏ những cái bánh còn lại vào bát để gửi cho ông nội Phúc.

Lúc này còn chưa tới giờ ăn tối, ông nội Phúc vẫn còn ở lại lữ đoàn.

Cô ấy lấy ra thêm 6 tệ và nói: "Nhân tiện hãy mang chiếu đã mua về, làm phiền cả hai nhé!"

Sau mười mấy ngày phơi nắng, giường đất mà cô đã làm đã xong, hôm nay có thể ngủ được rồi, đêm nay dọn về là xong.

Thấy đã gần hết lửa, Khương Vân đổ đầy củi vào bếp đốt lên rồi cô vào nhà dọn dẹp.

Mấy ngày nay họ ngủ ở nhà Vương Thúy Hoa nên cô muốn gửi một cái gì đó để cảm ơn.

Cắt một rổ rau hẹ và rau chân vịt trong sân trước rồi mang thêm tám quả trứng.

Ban đầu thống nhất rằng cứ ba ngày sẽ được trả lại cho gia chủ một quả trứng, nhưng bây giờ cả hai con gà mẹ đều bắt đầu cho một quả trứng mỗi ngày, vì vậy cô liền đưa thêm mấy quả trứng so với dự kiến.

Chẳng mấy chốc, hai nhóc đã trở lại với những miếng chiếu rơm.

Tiểu Hải đặt một gói tôm khô lên bếp: "Ông nội Phúc đưa ạ."

Tiểu Hà cũng nói thêm: "Đại đội trưởng Quân đội Giải phóng Nhân dân của gia đình ông Phúc gửi về đấy, ông nội Phúc đặc biệt đưa cho mẹ một phần."

Khương Vân cười cười: "Các con có cảm ơn giúp mẹ chưa?"

Hai đứa nhỏ: "Cảm ơn rồi ạ!"

Cả hai vừa cười vừa chạy vào nhà, nhảy lên trên giường đất, lấy chổi quét lớp đất trên mặt.

Khương Vân ôm rơm rạ phủ dày một tầng, có lúa mì lót nền như vậy khi nằm sẽ rất mềm mại, cho dù không có nệm cũng không quá cứng.

Hai anh em trải chiếu, cẩn thận ép một tấm gỗ rộng bằng lòng bàn tay vào mép chiếu để bảo vệ chiếu không bị gãy.

Vào thời điểm này, về cơ bản mỗi lữ đoàn đều chọn công việc kinh doanh bên lề là làm ghế ngồi, vào mùa thu, rơm được để dành, đến mùa đông, các thành viên có tay nghề được tổ chức làm ghế. Các thành viên kiếm được điểm lao động, còn lữ đoàn bán ghế.

Giá 7 nhân dân tệ để mua một tấm chiếu tại hội chợ, và 6 nhân dân tệ cho nội bộ lữ đoàn.

Vì không rẻ nên nhà nào cũng nâng niu, hễ hỏng là phải may lại bằng vải bố để dùng tiếp.

Chiếc chiếu trúc này không chỉ được dệt với các hoa văn đều nhau mà còn có hoa văn chữ Phúc ở hai mặt, trông đặc biệt đẹp mắt.

Các anh em nhỏ lăn lộn trên giường, vui vẻ hét lên: "Oa, chúng ta có giường lớn ngủ rồi ~~"

Một lớn hai nhỏ ngủ trên một giường lớn như vậy đúng là quá xa xỉ!

Khương Vân nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ: "Đi thôi, chúng ta đi mang chăn bông về."

Một cái giường đất lớn cùng một cái chăn bông là đủ để các hai anh em chợp mắt rồi.

Trẻ em vẫn phải ngủ trưa để thông minh và cao lớn.

Khương Vân cùng hai con trai đến nhà Vương Thúy Hoa nói chuyện vui vẻ, khi họ đang vòng qua giếng thì vừa đúng lúc gặp bà Tống đang bưng chậu rửa rau dại đi ra.

Đôi mắt của mẹ Tống trở nên đỏ bừng khi nhìn thấy Khương Vân và hai đứa trẻ hạnh phúc!

Khương Vân còn không thèm nhìn thẳng bà ta, liền mang theo hai đứa đi qua.

Bà Tống nhảy dựng lên, giận dữ nói: "Cái con kia! Mày xúi cháu trai tao đi đường gặp bà nội nó không thèm chào như vậy à?"

Kể từ khi Khương Vân ly hôn, Đinh Quế Mai dẫn người đến đập phá nhà họ Tống, tâm lý của bà Tống cũng hơi vặn vẹo.

Bà ta nguyền rủa Đinh Quế Mai và Khương Vân suốt ngày, ngày đêm mong chờ Khương Vân xui xẻo, vô tình trọng tâm cuộc sống của bà ta đều chuyển hết sang xoay quanh cuộc sống của Khương Vân.

Ngày thường, khi ra ngoài hái rau dại, bà ta còn cố ý đi vòng trước sau nhà của Khương Vân, chỉ để nhìn trộm xem cô đang làm gì.

Nếu bà ta thấy Trịnh Tất Thần đi tìm Khương Vân, sẽ cảm thấy con trai mình bị đội nón xanh, mừng rỡ vì đã vứt bỏ đi một người đàn bà vô liêm sỉ.

Nếu không nghe thấy động tĩnh gì, bà ta cho rằng Khương Vân đang không có cuộc sống tốt đẹp gì và ngồi hối hận vì đã rời bỏ con trai mình.

Nếu nhìn thấy Khương Vân cùng các con trai hạnh phúc, bà ta liền nghĩ rằng sau khi ly hôn, do quá nghèo nên cô chỉ có thể cười ngây ngốc qua ngày.

Nhất là khi biết Khương Vân đi xin vài mẫu đất hoang làm tư, đưa hai con trai đi nhặt đá ở đó, bà ta suýt chút nữa đã cười ha hả trước sự bất hạnh của cô.

Chính là Khương Vân có làm cái gì đi nữa, bà ta đều đổi hết qua là do cô ngu ngốc ly hôn, để bản thân cảm thấy hả hê!

Nhưng cảm giác này nhanh chóng tan biến!

Đầu tiên là nhìn thấy Vương Thuý Hoa đi mang đồ ăn cho gà cho Khương Vân, nghe xong vài câu thì biết Khương Vân sẽ dưỡng gà cho Vương Thuý Hoa.

Mấy ngày nay, bà ta nhìn thấy những người phụ nữ từ các thôn khác đến tìm Khương Vân liền trốn ngoài tường để nghe ngóng, cái này làm bà ta tức giận đến mức suýt chết tại chỗ!

Khương Vân quả thực rất biết cách chăm sóc gà mẹ!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch