Không chỉ như thế, còn làm cho Chu Dã ly hôn với nguyên chủ, sau này cải cách, Chu Dã rời xa quê hương đi lập nghiệp, nhiều năm sau trở thành nhà giàu số một cả nước.
Còn nguyên chủ thì sao? Không chỉ không thể kéo lại được trái tim của nam chủ mà càng giống như một loại quả bị thối rữa, chính là cái loại thối ở trên đường cũng không có ai muốn nhặt.
Kết cục cuối cùng chính là lúc nguyên chủ đi tới tiệm cơm làm bác gái quét rác để kéo dài hơi tàn liền giương mắt nhìn thấy Chu Dã khí phách hăng hái ở trong TV, nhìn không già đi bao nhiêu mà so với năm đó còn nhiều thêm một phần nho nhã và anh tuấn, nguyên chủ không chấp nhận được đả kích này liền tắt thở ngay tại chỗ!
Đây là cả đời của nữ phụ Bạch Nguyệt Quý trong cuốn sách này.
Nhưng hiện tại thành cả đời của cô.
Bạch Nguyệt Quý ngẩng mặt, ngơ ngẩn mà nhìn Chu Dã, vì phụ trợ ra sự sảng khoái khi vả mặt và độ tìm đường chết của cô nên đường muội miêu tả người nam xứng này đặc biệt xuất sắc, thậm chí còn ưu việt hơn cả nam chủ ba phần.
Anh có dáng người đĩnh bạt, làn da hơi đen, hai mắt hẹp dài, là mắt phượng điển hình, ánh mắt rạng rỡ, còn mang theo sự khôn khéo đặc trưng của người có loại mắt này. Cái mũi cao thẳng, môi mím miệng, mặc kệ là dáng người hay là khuôn mặt cũng cực kỳ phù hợp với yêu cầu của Bạch Nguyệt Quý với bạn trai tương lai.
Đúng rồi, vì càng thêm chân thật nên đường muội còn cố ý tới hỏi mẫu hình bạn trai lý tưởng của cô.
Đây là người đàn ông được miêu tả dựa theo sự yêu thích của cô, cho nên mặc dù thôn bá ở quê này khá hoang dã, nhưng mà cũng thuộc loại đẹp trai hiếm thấy.
Hiện tại ánh mắt Chu Dã nhìn cô không mấy thân thiện, lửa giận phừng phừng như sắp phun ra.
Đương nhiên Bạch Nguyệt Quý cũng chú ý tới cái này, rời mắt khỏi cơ thể của anh, đối diện với ánh mắt của anh, đôi môi co giật nói: “Sao anh lại tới đây?”
Không ngờ giọng nói của mình cũng được mang lại đây, kiều mềm ngọt nhu, nghe liền thấy thoải mái!
Xem ra đường muội đã tốn rất nhiều tâm tư!
Lửa giận của Chu Dã sắp không thể áp được: “Em còn hỏi sao anh lại tới đây? Nếu như hôm nay anh không tới thì có phải con của chúng ta sẽ không còn đúng không?”
Anh có thể bởi vì thích mà không thèm để ý việc cô vì kích thích Đặng Tường Kiệt mà gả cho anh, thậm chí anh còn thấy vui, bởi vì nếu không phải như thế thì sao cô có thể đồng ý gả cho một người đàn ông quê mùa ở nông thôn như anh?
Anh cũng có thể bởi vì thích mà không thèm để ý việc cô không cho anh chạm vào người, trừ bỏ đêm tân hôn.
Anh cũng có thể bởi vì thích mà không thèm để ý việc sau khi kết hôn cô cũng vẫn chưa từ bỏ ý định với Đặng Tường Kiệt, chỉ cảm thấy sớm hay muộn gì cô cũng sẽ hết hy vọng với tên kia, sẽ kiên định sống chung với anh.