Nhất thời cô không nghĩ ra được cách nào khác, nhưng khi cô nhìn thấy ba con vịt con ở bên dòng suối nhỏ thì trong lòng cô nảy sinh một suy đoán.
Sau đó thì cô đi mua một con cá trích còn sống, một con thỏ đang gần chết, cô nhận ra, cá thì cô có thể mang vào, mà thỏ thì không được, nhưng cô chỉ cần giết nó thì sẽ không thành vấn đề nữa.
Trước mắt là loài gia cầm còn sống mà cô có thể đem vào nông trường chỉ có cá và vịt con.
Có lẽ cô cũng có thể mang ong mật vào, bởi vì trong nông trường cũng có một tổ ong.
Ngoài ra, đối với mấy vật không có sự sống, cô cũng có thể mang vào được, không hề có hạn chế.
Cô tiện tay túm một nhúm cỏ ở bên ven đường, bỏ vào trong nông trường một cách thuận lợi.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đem con thỏ đã chết kia và ba con gà con về nhà.
Con thỏ này không béo, nặng hơn một cân, Du Hướng An đã tiêu một đồng hai để mua, ba con gà con khá rẻ, hai xu rưỡi một con.
Du Hướng An sợ người khác nhìn thấy nên cô đã bỏ con thỏ vào nông trường, con gà con tự cầm, đi nhanh đi về nhà.
Về đến nhà, thấy cô mang về ba con gà con, Du Hướng Cư mừng rỡ đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, may thay Du Hướng An kịp ngăn cậu lại. Sau đó thì cô bỏ ba con gà con ở một góc xó xỉnh, rồi dùng củi chắn xung quanh để bọn chúng không chạy ra ngoài.
Du Hướng Cư hỏi cô: “Chúng ta sẽ nuôi lớn rồi thịt chúng phải không? Không không không, hay là chúng ta giữ lại, để chúng đẻ trứng, một ngày cho ra ba quả trứng gà, hạnh phúc biết bao nhiêu.” Cậu bắt đầu tưởng tượng ra.
Khi Du Thanh Sơn trở về, thấy cô mua ba con gà con thì ông hỏi cô: “Con mua gà con làm gì vậy?”
Chuyện nuôi gà ở dưới quê bị hạn chế, huống hồ chi bọn nhà bọn họ đã nuôi một con gà mái để đẻ trứng, phải luôn cẩn thận vì sợ bị người khác tố cáo.
Nghĩ tới đây, Du Hướng An mỉm cười chột dạ: “Lúc con dẫn ông nội đi chung với con, khi mua con cũng không nghĩ nhiều như vậy, còn muốn một mình nuôi.”
Cô có một khoảng thời gian nữa mới về quê, nhân khoảng thời gian này, cô cho bọn chúng ăn một chút đồ ăn trong không gian nông trường và kiểm tra vịt con ở trong.
Du Thanh Sơn lắc đầu một cái: “Chắc chắn là con thấy bọn chúng đáng yêu rồi, lần sau đừng phí tiền vào mấy cái này nữa.” Đưa ba con gà con này xuống quê, hoặc là để mẹ ông lén nuôi ở trong phòng, hoặc là đưa cho người khác nuôi hộ.
Dựa vào tính của mẹ ông, Du Thanh Sơn cảm thấy rất có khả năng là mẹ ông sẽ tự mình nuôi.
Du Hướng An mỉm cười chột dạ.
Kế đến, Du Thanh Sơn nhét năm đồng vào tay cô: “Con vẫn chưa được nhận tiền lương nhỉ, con cầm xài tạm trước đi này.”
Du Hướng An có hơi do dự, sau đó thì cô nhận lấy tiền từ ông, bây giờ trên người cô chẳng có bao nhiêu tiền, đợi khi cô nhận được tiền lương rồi thì cô sẽ trả lại cho ông, nếu ông không nhận, cô giúp ông mua đồ cho gia đình cũng được.
Du Hướng Cư tỏ ra rất nhiệt tình với ba con gà con, mỗi ngày cậu đều đi hái rau củ mới cho bọn chúng ăn, còn Du Hướng An thì cho bọn chúng ăn cỏ non và táo ở trong không gian trò chơi, thịt thì phải tránh.
Du Hướng An đã quan sát suốt một tuần, cô chắc chắn rằng cái trò chơi nông trường này rất “máy móc”, các loại cây nông nghiệp có thể trồng chỉ có cây đậu nành và bốn loại cây ăn trái đã có sẵn, động vật có thể nuôi cũng chỉ có cá, vịt con, ong mật, cũng may là cô có thể khai hoang mảnh đồng cỏ rộng lớn, để mở rộng diện tích trồng trọt, cây đậu nành và cây ăn trái đều sinh trưởng tốt, còn đám gà con, vịt con cũng đều ổn, vịt con thì cũng không có gì ở trong nông trường có thể tăng tốc độ sinh trưởng của nó. Mỗi ngày cô đăng nhập vào đều nhận được tăng tốc giọt nước, tăng tốc giọt nước có thể làm tăng tốc độ sinh trưởng của cây trồng, còn đối với cá và vịt con thì vô dụng, ngoài ra sau khi cô đã đăng nhập được một tuần, cô còn nhận được năm giọt linh tuyền, thế là cô đã chia ra dùng thử lên cây đậu nành, vịt con, gà con. Đối với cây trồng thì nó có thể làm tăng tốc độ sinh trưởng, hơn nữa còn giúp cây phát triển tốt hơn nữa, còn đối với động vật, cho dù có là động vật trong nông trường hay là ngoài nông trường thì cũng không có tác dụng tăng tốc, nó chỉ có tác dụng vào sức khỏe và cơ thể thôi.
Cô đưa ra được kết luận này là do sau khi cô dùng thử linh tuyền lên một con gà con đang nằm thoi thóp ở một góc, không bao lâu thì nó lập tức vực dậy tinh thần.
Chẳng lẽ, đây thật sự linh tuyền? Là linh tuyền ở trong thế giới tu chân sao?
Nếu quả thật là như vậy thì cô đã nhặt được một bảo vật rồi.