Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 12: Ăn no 4

Chương 12: Ăn no 4




Em hai Cố che trán, tự hỏi lực tay của anh cả từ lúc nào trở nên mạnh như vậy thế, cậu lúng túng hỏi: “Thế nó ở đâu ra vậy?”

“Em khỏi cần lo, miễn sao nó không phải là trộm cũng không phải do cướp thì được rồi, mấy đứa cứ thoải mái đi." Cố Minh Đông chỉ vào lương thực trên mặt đất: “Thằng hai, những thứ này đều được coi là lương thực đúng không?”

Em hai Cố nhìn cái túi da rắn đã mở ra, buổi sáng cậu đã phát hiện cái túi lớn này không phải chỉ có gạo như cậu đã nghĩ, mà còn có khoai lang ở bên dưới, mà cho dù là khoai lang thì hiện nay cũng được coi là hàng hiếm rồi.

Cậu nghiến răng nói: “Đúng vậy.”

Cố Minh Đông nhìn cậu, hỏi: "Vậy em có nhớ tự bản thân mình đã hứa những gì hay không?”

Em hai Cố đỏ mặt: “Nhớ kỹ... Từ hôm nay trở đi, anh bảo em đi hướng đông, em tuyệt đối không dám đi về hướng tây.”

Cố Minh Đông gật đầu hài lòng, chỉ nói: "Anh chỉ cần em làm một chuyện, đó là tránh xa Vương Mặt Rỗ cho anh.”

Trong lòng em hai Cố vẫn còn đang suy nghĩ về kế hoạch tốt của Vương Mặt Rỗ, cậu có chút không vui.

Cố Minh Đông hỏi cậu: “Hay là em muốn làm một con chó con?”

Em hai Cố là người sĩ diện, tự nhiên không muốn làm chó con, liền nói: “Em không phải chó con, em nói không chơi thì sẽ không chơi với anh ta, em là nam tử hán đại trượng phu nói được thì làm được.”

Cố Minh Đông lộ ra một nụ cười: "Được, anh chống mắt lên mà xem.”

Trong nồi có thêm hai bát gạo lớn, mùi thơm của ngũ cốc rất nhanh đã tràn ngập trong không khí, ngay cả rau chua dại ăn vào cũng trở nên ngon miệng hơn, đồ ăn còn chưa chín mà mấy người đã liên tục nuốt nước miếng rồi.

Chẳng mấy chốc, gạo đã biến thành cháo, một nồi cháo rau dại thật to.

Cố Minh Đông mở nồi, công bằng chia cho mỗi người một chén to, cháo nhiều nước ít, đặc gần như cơm nhão, sau khi nuốt xuống dạ dày giống như được ủi phẳng vậy, tâm tình cũng trở nên khá hơn nhiều.

Hương vị của thức ăn xoa dịu trái tim thấp thỏm của bọn trẻ, lúc này chúng cũng không thèm nghĩ đến lương thực là do đâu mà có nữa rồi, cả đám hít hà thổi thổi, so với nhau xem ai ăn nhanh hơn.

Cặp song sinh ăn đến mức không thèm ngóc đầu lên luôn, cũng không cần em tư Cố hỗ trợ, tự mình bưng chén cháo uống cực nhanh, miệng kêu rất ngon.

Sau khi ăn xong, em tư Cố còn thêm nước vào trong nồi, vét nồi uống sạch, không hề lãng phí.

Em hai Cố vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: "Lâu lắm rồi mới được ăn no như vậy, gạo đúng là ngon thật."

Hai đứa song sinh cũng học theo, vừa ngồi vừa vỗ bụng: “Gạo ăn ngon thật.”

Cố Minh Đông nhìn thấy cảnh này, trong lòng có hơi chua xót.

Em ba Cố mang phần lương thực còn lại cất vào trong tủ rồi khóa lại, cô vui vẻ nói: "Có nhiều lương thực như vậy, nhà ta nhất định có thể cầm cự đến ngày mùa thu hoạch."

Em tư Cố đang thu dọn bát đũa, bếp đất vẫn đang cháy, cô bé đổ nước vào nồi, như vậy phần nhiệt còn dư sẽ đun sôi nước mà không cần phải tốn thêm củi.

Cô bé tiếc nuối nói: "Kỳ thực vừa rồi không cần bỏ nhiều gạo vào nồi như vậy đâu, một chén là đủ rồi, phần còn lại có thể ăn được thêm một bữa nữa.”

Cô bé nói xong thì bắt đầu tính toán tỉ mỉ, vo gạo nấu cháo cho hai đứa cháu song sinh ăn, chúng nó còn nhỏ, ăn cháo mới phát triển cơ thể được.

Bọn họ thì ăn khoai lang, khoai lang cũng dễ ăn lại no lâu, thỉnh thoảng cho thêm ít rau dại nấu chung với cháo, vậy càng ngon hơn.

Còn có chai dầu kia, nhìn tầm cỡ một cân, có điều trong nhà không có nồi để xào rau, nếu không tùy tiện xào cái gì cũng ngon cả.

Em tư Cố còn đề nghị: “Anh cả, nhà chúng ta cũng không cần xào rau, chi bằng lấy dầu đi đổi lương thực đi anh! Có thể đổi rất nhiều đó.”

Cố Minh Đông từ xa mang về một chai dầu hạt cải, tự nhiên không phải dùng để đổi lấy lương thực, nhìn người nhà xanh xao tiều tụy, anh cảm thấy thứ thiếu nhất bây giờ chính là chất béo.

“Không đổi, đợi anh nghĩ cách làm một cái nồi sắt để xào rau ăn đã, lương thực chờ anh nghĩ biện pháp lấy nồi sắt nấu ăn, cũng không cần tính toán lương thực quá kỹ, mấy đứa cứ việc ăn thoải mái, sau này nhà chúng ta sẽ không thiếu lương thực nữa đâu.”

Mấy đứa nhỏ nghe anh nói như vậy, đứa nào đứa nấy đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt.

Chỉ có Cố Minh Đông đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc làm thế nào để có được một chiếc nồi sắt lớn!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch