Các xã viên vây xem cũng bàn tán xôn xao: “Thật sự có người dám trộm đồ của công sao?”
“Trong đội thật sự có trộm sao? Không thể nào là nhà Lão Cố được, họ là gia đình liệt sĩ đấy.”
“Ông không thấy Ngô Lão Tam một mực chắc chắn là gia đình họ à, nói không chừng có bằng chứng đấy.”
Em hai Cố và em ba Cố hồi hộp trong lòng, lập tức nghĩ đến những lương thực dư ra trong nhà.
Hai người nhìn nhau và nghi ngờ lương thực không rõ nguồn gốc đó, nhưng trong nhà họ chắc chắn không có hạt giống đậu nành!
Cố Minh Đông ngắt lời ông ta: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Nghe vậy, ông ta nghĩ thầm, chẳng lẽ người trộm lương thực vào tối qua là Ngô Lão Tam, anh ta đây là vừa ăn cướp vừa la làng?
Nhưng nhìn dáng vẻ thân hình của Ngô Lão Tam lại không giống, người hôm qua cao hơn chút.
Ngô Lão Tam nhảy dựng lên nói: “Ai không biết mấy ngày nay cậu giả bệnh ở nhà, ngoài cậu ra thì người nào trong thôn chẳng bận ra đồng, ai mà có thời gian đi trộm đậu nành?”
Cố Minh Đông cười nhạo nói: “Vậy thì kỳ lạ thật đấy, người nhà tôi vừa qua đời, tôi bệnh đến không thể xuống giường, hôm nay mới vừa khỏe được một chút, liên tiếp mấy ngày không đi làm, thậm chí đến việc trong ruộng bắt đầu trồng đậu nành từ khi nào tôi cũng không biết thì sao có thể đi trộm chứ?”
Lúc này, góa phụ Lưu - người ở sát vách nghe thấy động tĩnh nên ra xem náo nhiệt cũng kêu lên: “Đúng vậy, A Đông mấy ngày trước sống dở chết dở, sao có thể trộm đồ được.”
“Hơn nữa, đậu nành đã gieo trồng, côn trùng sẽ cắn, chuột sẽ ăn vụng, ít đi một chút không phải cũng bình thường à.”
Ngô Lão Tam mắng: “Góa phụ như bà nói giúp cho nó làm gì, sao nào, hai người dan díu với nhau hả?”
Sắc mặt của góa phụ Lưu trắng bệch, tức giận đến nói không ra lời.
Ngô Lão Tam đắc chí nói: “Cái loại già cỗi như bà cũng khá xứng với con thuyền nát nhà Lão Cố này đấy chứ.”
Góa phụ Lưu lớn hơn Cố Minh Đông không chỉ một con giáp, cũng là một người đanh đá, nếu không thì năm đó sau khi chồng chết, bà ấy cũng không thể chăm cho ba đứa con lớn lên.
Nhà Lão Cố hơi xa, góa phụ Lưu sống ở gần đó và cũng cách thôn khá xa, trước đó khi chị dâu cả nhà họ Cố còn sống, hai nhà vẫn còn qua lại với nhau, nhưng ngay khi chị dâu cả nhà họ Cố qua đời thì góa phụ Lưu ít đến hơn vì sợ bị người ta nói xấu.
Bây giờ bị mắng vào mặt, góa phụ Lưu đương nhiên không để yên được, chỉ thấy bà ấy xông tới túm lấy Ngô Lão Tam rồi tát hai bạt tai, vừa đánh vừa mắng: “Tao cho mày miệng ngậm đầy phân, hôm nay bà đây sẽ xé cái miệng của mày ra!”
Tất Lão Lưu nhất thời không để ý đã để cho góa phụ Lưu có thời cơ tóm lấy Ngô Lão Tam và đánh tới tấp.
Ngô Lão Tam là đàn ông, nhưng không thể ngăn được sức mạnh và dáng người cao ráo của góa phụ Lưu, hai người thế mà đánh ngang nhau, Tất Lão Lưu luôn miệng kêu dừng tay nhưng không ai để ý ông ta cả.
Cuối cùng vẫn là Cố Kiến Quốc không chịu được, xông lên kéo người ra: “Đừng đánh nữa, còn muốn giải quyết vấn đề không?”
Ngô Lão Tam bị cào trầy mặt, mũi sưng lên và gãy mất một nửa chiếc răng cửa, trông như chú hề vậy.
Anh ta kêu lên với vẻ mặt đau khổ: “Đại đội trưởng, cậu phân xử đi, cháu đến làm nhân chứng, là đến cống hiến cho chủ nghĩa xã hội nhưng bà ta lại ra tay đánh người.”
Góa phụ Lưu hừ một tiếng: “Tao chính là đánh mày đấy, Tất Lão Lưu, bà đây chính là chị dâu của ông đấy, ông trơ mắt nhìn nó hủy hoại thanh danh của tôi sao?”
Sau khi nói xong còn muốn kéo Ngô Lão Tam đi: “Đi, chúng ta đến công xã, tôi phải nhờ lãnh đạo phân xử cho tôi, bà đây tuổi còn trẻ mà đã mất đi ông nhà, vất vả nuôi nấng ba đứa con lớn lên, thế mà bây giờ còn phải bị một tên đểu cáng chụp nồi.”
Tất Lão Lưu sứt đầu mẻ trán, vội khuyên can bà ta: “Chị à, chị bớt giận, là Lão Tam nói năng không suy nghĩ, để tôi giúp chị dạy bảo lại nó.”
Trong lòng thầm mắng ba đứa con của góa phụ Lưu không hiểu chuyện, ầm ĩ lớn như vậy mà cũng không biết ra xem.
Tất Lão Lưu hắng giọng nói: “Chúng ta tới đây là vì chuyện quan trọng trộm hạt giống, nếu hôm nay không tìm ra tên trộm này thì cả đại đội chúng ta cũng sẽ bị phê bình, đó không phải chuyện đùa đâu.”
“Hạt giống đậu nành không phải ít đi một hai hạt, mà là ít đi hẳn một nửa, chuột không thể nào ăn mất nhiều vậy đâu.”
“Hạt giống ít đi nhiều như vậy, thế vụ thu hoạch mùa thu năm nay phải làm sao đây, mọi người còn cần ăn dầu hay không? Điều mà kẻ đó tổn hại chính là lợi ích của cả đại đội, là ích lợi của quốc gia!”
“Các đồng chí, đây không phải là chuyện nhỏ, đây là có kẻ xấu đang đục khoét nền tảng của chủ nghĩa xã hội, chúng ta nhất định phải tìm ra con chuột này, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được.”
“Nói đúng lắm!” Không ngờ người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của Đại đội trưởng lại là Cố Minh Đông.