Tất Lão Lưu nghe vậy thì thấy hơi xấu hổ, dù sao ông ta cũng là người chủ trương cho việc báo khống sản lượng năm trước. Tuy rằng các đội sản xuất lớn quanh đây đều làm vậy, thế nhưng giao thuế lương thực xong cái bụng vẫn không được no nên ai ai cũng cảm thấy bất mãn, bởi vậy uy tín của ông ta trong thôn càng ngày càng thấp.
“Bây giờ có con lợn rừng này, mọi người chia nhau mỗi người một phần cũng có thể chống chọi một khoảng thời gian. Đại đội chúng ta có thể tự giải quyết vấn đề lương thực, phía trên có biết cũng sẽ chỉ thấy vui mừng.” Cố Kiến Quốc nói tiếp.
Ông ấy ngầm hiểu rõ, bây giờ thiên tai ở khắp mọi nơi, nghe nói tình hình ở vùng phía Bắc còn nghiêm trọng hơn, e rằng quốc gia không chăm lo được cho những địa phương thiệt hại nhẹ như địa phương họ.
Đợi lương thực cứu tế lâu như vậy mà vẫn chưa nghe tin đại đội sản xuất nào nhận được, tất cả mọi người đều lao vào làm việc cật lực.
Cố Kiến Quốc nhìn thì nghiêm khắc vậy thôi, ông ấy cũng biết mọi người không ăn đủ no thì năng suất lao động giảm, năng suất lao động giảm sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch.
Hơn nữa, đây là lợn rừng mà cháu trai ông ấy ăn được, không ăn mà đưa lên trấn trên thì thiệt nhất vẫn là nhà lão Cố.
“Đúng thế, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi rồi, tại sao có thịt mà vẫn không cho ăn?”
“A Đông săn được, cậu ấy cũng đã tình nguyện cống nộp, phân chia theo thành quả lao động, có gì mà không được?”
“Không cho chúng tôi ăn thịt thì ông lên trấn trên kiếm lương thực về đây.”
Nghe những thanh âm oán giận mỗi lúc một nhiều, mặt Tất Lão Lưu đen sì, đã vậy vợ ông ta còn hùa vào: “Thôi được rồi được rồi, bắt được lợn rừng chia ra có gì sai trái đâu. Dù sao cũng đều đổi bằng điểm làm việc mà, trấn trên cũng chẳng nói được gì.”
Hiển nhiên Tất Lão Lưu muốn được tuyên dương, thế nhưng vợ ông ta không cần. Bà ta muốn lợi ích thực tế, muốn được ăn thịt.
Cuối cùng, Tất Lão Lưu đành phải nói: “Vậy được rồi, lợn giết rồi thì đem đi cân, mọi người tới đổi bằng điểm công việc.”
Cố Kiến Quốc lại lên tiếng: “Con lợn rừng này là do A Đông săn được, nếu phân chia theo thành quả lao động thì cũng phải cho cháu nó một ít trợ cấp.”
Tất Lão Lưu nhìn thoáng qua thằng nhóc kia, cũng không phản đối: “Được, cho nhà cậu ta thêm mười cân thịt.”
Trái lại chẳng có ai phản đối chuyện này. Vừa nghe đến việc có thể được chia thịt, nhà nào nhà nấy phấn khởi hẳn, gấp gáp về nhà mang chậu mang rổ ra, chỉ mong có thể bỏ thịt vào miệng ngay lập tức.
Lợn rừng khó xử lý, thế nhưng người đông sức mạnh, đến giữa trưa là con lợn rừng kia đã được xẻ thành nhiều tảng thịt trên ván cửa.
Lợn rừng khác với lợn nhà, người nó nhiều thịt nạc, ít thịt mỡ, thế nhưng có lẽ con lợn rừng mà Cố Minh Đông săn được là vua của lợn rừng, thân hình to lớn, bỏ đi những bộ phận không thể ăn thì vẫn nặng 320 cân.
Người mổ lợn nhanh nhẹn phân chia thịt lợn cẩn thận, ngẩng đầu nhìn về phía Tất Lão Lưu và Cố Kiến Quốc.
Tất Lão Lưu phân ra rõ hơn một chút, vừa ngẩng đầu lên đã thấy toàn bộ người của đại đội vây quanh nơi này, họ nhìn chằm chằm vào đống thịt lợn với ánh mắt như hổ đói.
Ông ta hiếm khi khoan khoái như vậy, phất tay nói: “Chia thịt đi.”
Vừa nghe được lệnh, nhóm xã viên đã nhanh chóng xếp thành một hàng thật dài, Cố Minh Nam nhanh tay nhanh chân chiếm được vị trí tốt nhất, cười hì hì nhìn Tất Lão Lưu: “Chú à, nhà cháu có tổng cộng sáu miệng ăn, cả mười cân thịt của anh cháu nữa, chú đừng quên nhé.”
“Không quên được.” Tất Lão Lưu nhìn người mổ lợn, nói: “Anh xuống tay rất chuẩn, anh chia đi.”
Người mổ lợn cũng không khách sáo, một nhát dao vung lên, cắt bỏ phần mỡ, nhanh chóng nhét vào trong rổ của em hai Cố, mười mấy cân thịt chất đầy một cái rổ.
Em hai Cố thấy thịt thì vui quá trời, toét miệng định chạy về nhà trong ánh mắt hâm mộ của nhóm xã viên.
“A Nam, từ từ đã.” Cố Minh Đông gọi cậu lại.
Anh bước qua, lấy một nửa thịt heo trong rổ ra, xoay người nhét thẳng vào rổ của thím ba Cố.
Thím ba Cố chẳng bao giờ đối xử tử tế với anh, thấy vậy thì cũng hơi sửng sốt, vội vàng từ chối: “Thím không thể nhận chỗ thịt này.”
Cố Minh Đông chỉ mỉm cười đáp: “Cháu cho mấy đứa cháu cơ mà.”
Dứt lời, anh cũng không để ý đến sắc mặt thím ba Cố, lập tức dẫn em hai Cố về nhà.
Thím ba Cố xách cái giỏ tre nặng trĩu kia, phút chốc cảm thấy khó chịu. Bà ta vẫn luôn coi thường mấy anh em nhà họ Cố, già đầu rồi mà vẫn trông cậy vào đồ tiếp tế của bậc cha chú.
Thế nhưng bây giờ, Cố Minh Đông lại cho bà ta một tảng thịt to, nhìn có vẻ nặng khoảng năm cân, anh còn chẳng thèm chớp mắt cái nào.
Thím ba Cố đấu tranh tư tưởng mãi, về lý mà nói thì bà ta không nên nhận, nhưng đó là thịt đấy!
Lợn rừng nhìn thì to, lột da đi vẫn còn 300 cân, thế nhưng thôn họ đông dân, chia cho mỗi nhà được nhiều lắm một hai cân, đủ ăn mấy bữa…
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng thím ba Cố cũng không nỡ trả lại.