WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 70 - Đoán Mệnh Sư

Chương 15: Yên tâm

Chương 15: Yên tâm

Má nó, thằng oắt con này cứng phết nhở, dầu muối không ăn cơ à, nhưng không sao, ông mày nhịn, để xem mấy hôm nữa mày còn mạnh miệng được nữa không? Nghĩ như vậy, Trương Kiến Quốc đột nhiên cảm thấy tâm tình được an ủi phần nào, anh ta giả bộ xởi lởi kéo Văn Trạch Tài ngồi xuống: “Haha, anh bạn này nóng tính ghê. Đều là anh em tốt với nhau, hà tất phải căng thẳng như vậy. Tôi đáp ứng với cậu là được chứ gì?!”

“Thật không?” Văn Trạch Tài cố tình để lộ ra ánh mắt vui sướng xen lẫn tham lam.

Bắt được biểu tình đó, Trương Kiến Quốc kín đáo quay đi chỗ khác bĩu môi khinh thường rồi mới tiếp tục diễn vẻ anh em tình thâm: “Yên tâm đi, Trương Kiến Quốc tôi trước giờ chưa từng thất hứa, chỉ cần hai cậu cố gắng hoàn thành cho tốt, đợi sau khi kết thúc nhiệm vụ tôi sẽ thanh toán đầy đủ không thiếu một xu.”

Tức thì Văn Trạch Tài đứng bật dậy, đá phăng cái ghế gỗ văng vào góc tường, hầm hè cảnh cáo đối phương: “Cái gì mà đợi sau khi kết thúc? Bớt giở trò ngọt nhạt đi, mày nghĩ tao là trẻ con chắc? Xin lỗi, ông đây không phải dạng lơ ngơ dễ dắt mũi đâu!”

Trong máu có sẵn bản chất côn đồ, tất nhiên Trương Kiến Quốc chỉ thích giải quyết mọi việc bằng nắm đấm cho nhanh thế nhưng tình huống hiện giờ tương đối đặc thù, buộc phải kiềm chế cơn phẫn nộ bằng mọi giá. Vậy là anh ta nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu để ổn định tinh thần rồi mới nói tiếp: “Phải xong việc rồi mới thanh toán tiền, đây vốn dĩ là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu ở đời. Nếu các cậu cứ ngang ngược như thế thì tôi cũng đành chịu. Việc ngon kiểu này ấy hả, các cậu không làm hãn còn khối người đang xếp hàng đợi kia kìa.”

Đứng một bên yên lặng nãy giờ, lúc này Triệu Đại Phi mới có phản ứng. Cậu giật giật tay áo Văn Trạch Tài, khẽ nhắc: “Đại ca, đây là cơ hội tốt hiếm có khó tìm…”

Nghe vậy, Trương Kiến Quốc cười lạnh: “Chứ còn sao nữa, vì coi các cậu là anh em tốt nên tôi mới ưu tiên, vậy nên đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Văn Trạch Tài đáp lại bằng một nụ cười hết sức châm chọc: “Ồ, vậy sao?! Thế thì tiện đây tôi cũng nói thẳng luôn, việc này nếu không giao cho chúng tôi thì cũng đừng hòng giao cho kẻ khác, bằng không….”

Lúc này Trương Kiến Quốc đã nóng mặt lắm rồi, hắn gầm lên: “Làm sao? Mày tính đánh bố mày à?”

Văn Trạch Tài nhìn xoáy vào mắt đối phương ba giây rồi đột nhiên cười lớn: “Haha, tất nhiên là không rồi. Văn Trạch Tài tôi đây lười động tay động chân lắm. Hơn nữa đánh anh chỉ tổ mệt người chứ nào có tác dụng gì. Tôi có cách khác nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đi báo với Hồng vệ binh một tiếng là xong ngay thôi, anh nói phải không, anh Trương?”

Chết mẹ, thằng này chơi lớn đến vậy cơ à, Trương Kiến Quốc không dám nhùng nhằng nữa, lập tức đưa ra phương án giải quyết: “Đừng đừng đừng, tôi thanh toán tiền trước là được chứ gì.”

Nói đoạn, Trương Kiến Quốc chui vào căn phòng kế bên cầm ra 10 đồng đưa cho Văn Trạch Tài: “Phiếu gạo đợi sau khi hoàn thành sẽ đưa sau. Ít nhất tôi cũng phải giữ lại cái gì chứ, lỡ đâu các anh nhận hết rồi cao chạy xa bay thì sao. Cái này không quá đáng chứ hả?”

“Tất nhiên là không rồi!” Vừa nói Văn Trạch Tài vừa nhanh tay giật lấy 10 đồng tiền.

Thoả thuận đến đây coi như xong, Văn Trạch Tài không nấn ná thêm một phút giây nào, lập tức đứng dậy nghênh ngang bước ra ngoài.

Triệu Đại Phi chân thấp chân cao hối hả đuổi theo, mắt chữ O miệng chữ A bội phục không ngớt.

Phía sau, Trương Kiến Quốc tức tối nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền đất gồ ghề, hung dữ trợn mắt chửi đổng: “Khá lắm, có bản lĩnh lấy tiền của tao thì còn phải xem xem chúng mày có giữ được mạng mà tiêu không đã, hai thằng chó!”

Đi thêm một đoạn khá xa, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi ẩn mình vào một con ngõ nhỏ, sau khi kiểm tra không có ai bám theo anh mới dừng chân.

Lúc này Triệu Đại Phi mới có cơ hội mở miệng nói chuyện, cậu liến thoắng tâng bốc Văn Trạch Tài đến tận mây xanh: “Đại ca, anh siêu thật đấy. Tình thế khó khăn như vậy mà cũng ép được thằng khốn đó nhả ra 10 đồng. Chỗ này bằng xừ nửa tháng tiền lương công nhân rồi còn gì.”

Văn Trạch Tài không phát biểu ý kiến, chỉ lặng lặng rút lấy 5 tờ đưa cho Triệu Đại Phi: “Cầm lấy.”

Tất nhiên Triệu Đại Phi không khách khí rồi, cậu mừng rỡ giơ tay đón lấy rồi cẩn thận cất vào cái túi được may ẩn ở phía trong vạt áo. Xong đâu đó, Đại Phi mới hỏi tiếp: “Kế đến mình làm gì hả anh?”

Văn Trạch Tài ngước đầu nhìn trời, tính toán sắp xếp: “Bây giờ đi mua ít đồ trước. Sớm mai sẽ vòng lại đây.”

Triệu Đại Phi không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý ngay: “Dạ, đại ca.”

Tiến vào cung tiêu xã, sau khi mua đủ đồ dùng học tập cần thiết, Văn Trạch Tài liền rẽ sang hàng vải tính chọn lấy một tấm đẹp đẹp cho vợ con may bộ quần áo mới. Chứ anh để ý trang phục của Tú Phương đã sờn cũ hết rồi còn Hiểu Hiểu thì càng tội hơn, từ khi sinh ra đến giờ con bé chưa một lần được khoác lên mình tấm áo mới, toàn là chắp vá, xin xỏ từ người nọ người kia thôi.

Nhưng hỡi ôi, đời không như là mơ, vào tới hàng vải, dõng dạc cất lời, anh mới bàng hoàng ngã ngửa rằng thì là mình không có phiếu vải. Lúc này Văn Trạch Tài mới sức nhớ ra, ở thời đại này tem phiếu còn có uy lực mạnh mẽ hơn cả đồng tiền. Có tiền mà không có phiếu thì cũng vô nghĩa!

Cô nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn: “Anh ra ngoài vỉa hè mà mua quần áo may sẵn ấy. Thôi mau tránh ra để người khác còn mua nữa chứ. Nào, mời người tiếp theo…”

Thấy ông anh thất tha thất thểu đi ra, Triệu Đại Phi liền hỏi: “Đại ca, anh cần mua vải à?”

Văn Trạch Tài ngạc nhiên: “Cậu có?”

Triệu Đại Phi khẽ cười: “Em không có nhưng em biết chỗ bán, thậm chí còn nhận may luôn. Giá cả phải chăng cực kỳ, quần áo trẻ em tầm đồng rưỡi còn loại cho chị dâu cùng lắm hai đồng là căng.”

Mức giá này phải nói là rẻ vô địch nhưng Văn Trạch Tài không hỏi nguyên do mà chỉ im lặng đi theo Triệu Đại Phi.

Xuyên qua mấy con ngõ chật hẹp, lắt léo, cuối cùng hai anh em cũng dừng trước một căn nhà nhỏ.

Triệu Đại Phi tiến lên, gõ gõ hai tiếng rồi khẽ gọi: “Em Hồng ơi!”

“kẽo kẹt…” cánh cửa gỗ mở hé, một cô gái ước chừng 20 tuổi thò đầu ra. Sau khi quan sát hai người đối diện một lượt, cô cất giọng phòng bị: “Anh Đại Phi, đây là…?”

Sợ cô ấy hiểu lầm, Triệu Đại Phi rối rít giải thích: “Đây là đại ca của tôi, anh ấy muốn may quần áo cho chị dâu và con gái. Nhưng khổ nỗi không có tem phiếu, không mua được vải nên tôi liền dẫn anh ấy tới đây.”

Nghe vậy, Trần Vân Hồng mới thở phào yên tâm, cô dời mắt về phía Văn Trạch Tài, dịu giọng nói: “Cho tôi xin kích cỡ.”

Văn Trạch Tài bối rối sờ sờ cánh mũi, làm thế nào bây giờ nhỉ, anh lại không biết rõ mới chết chứ…

Đúng lúc này có một cặp mẹ con đi ngang qua, Văn Trạch Tài vội chỉ: “Đó, cứ may theo hình dáng hai người kia là được.”

Thấy có người chỉ trỏ mình, bà mẹ bất giác quay lại xem ai thì phát hiện thấy có Trần Vân Hồng đang đứng đó, thoắt cái sắc mặt hiện lên vẻ bài xích rõ rệt, cô ta bế thốc đứa bé lên rồi gấp gáp bước thật nhanh.

Vì đã quá quen với cái nhìn kỳ thị của người đời nên Trần Vân Hồng không giận cũng chả buồn. Cô thản nhiên nói tiếp: “Anh là đại ca của anh Đại Phi nên tôi tính ba đồng thôi.”

Trời ơi, mình có giá dữ vậy hả? Triệu Đại Phi sướng rơn, lập tức ưỡn cao ngực tự hào, còn không quên quay sang nháy mắt liên hồi với Văn Trạch Tài ý muốn nói: “Anh thấy em ghê chưa?!”

Đúng là thằng hấp, Văn Trạch Tài trực tiếp phớt lờ nó, khẽ gật đầu cảm ơn Trần Vân Hồng.

Giao dịch xong xuôi, hai anh em thong thả đi về. Ra khỏi con ngõ nhỏ, Văn Trạch Tài mới cười hỏi: “Làm sao cậu quen cô ấy?”

Triệu Đại Phi gãi gãi đầu kể lại: “Em quen nhiều năm rồi. Gia đình cô ấy bị liệt vào thành phần xấu cho nên luôn bị mọi người xung quanh chèn ép, bắt nạt. Lần đó em tình cờ đi ngang qua, thấy việc bất bình nên ra tay tương trợ thế là quen rồi chơi với nhau tới tận bây giờ.”

Ồ anh hùng cứu mỹ nhân cơ à, Văn Trạch Tài cong cong khoé môi.

Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng giải thích: “Ầy, em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh đừng nghĩ linh tinh.”

Rất tiếc, cái tai đỏ lựng đã bán đứng tâm trạng lúc này của Triệu Đại Phi, cậu ấy hẳn là đang chột dạ lắm đây.

Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Tôi có nghĩ gì đâu mà cậu kêu linh tinh? Hay là chính cậu có tật nên mới giật mình, hử? Haha, thôi đi nhanh lên, muộn rồi!”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, hai anh em mới về tới thôn. Thấy cha mua về bao nhiêu là sách bút mới tinh, Hiểu Hiểu thích mê tơi, hết cầm món nọ rồi lại nâng niu món kia, ngắm nghía không rời mắt. Để chứng minh mình sẽ cố gắng học tập, bé con chạy tới trước mặt cha, đứng nghiêm trang rồi đọc vách vách bài thơ cổ mà cha đã dạy mấy hôm trước.

Trên chiếc bàn gỗ cách đó không xa, Điền Tú Phương vừa cần mẫn khâu túi đựng sách vừa chăm chú lắng nghe con gái đọc thơ. Thanh âm non nớt có vấn có điệu mới êm tai làm sao.

Chắc có lẽ đã nghe phong phanh chuyện Văn Trạch Tài muốn cho Hiểu Hiểu đi học nên Điền Kiến Quốc đích thân sang tận nơi hỏi, tiện thể xách cho cháu gái vài quả trứng gà.

Sau khi nghe được lời xác nhận từ cậu em rể, Điền Kiến Quốc mừng vui ra mặt, anh nói: “Được thế thì còn gì bằng. Đọc sách, học chữ rất có lợi cho tương lai con trẻ. Đây, nghe bảo ăn trứng rất bổ não, cầm lấy mà bồi dưỡng thêm cho Hiểu Hiểu. Trạch Tài, cậu cần phải phấn đấu hơn nữa, cố gắng làm sao cho Hiểu Hiểu được học hành tới nơi tới chốn.”

Dứt lời, Điều Kiến Quốc nâng cao bó đuốc, tiến về hướng Điền gia.

Nhìn theo bóng lưng anh cả, Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười còn Điền Tú Phương thì rưng rưng nước mắt.

Thấy vậy, anh liền quay sang nói với vợ: “Em đừng khóc. Ân tình của anh cả chúng ta sẽ ghi lòng tạc dạ, mai này có điều kiện nhất định hoàn trả gấp bội.”

Điền Tú Phương rũ mắt, lí nhí đáp: “Vâng.”

Sực nhớ ra hôm nay còn dư một đồng tiền, Văn Trạch Tài lục túi rồi đưa cho vợ: “Này, em giữ đi.”

Có điều, Điền Tú Phương không nhận ngay mà nghi ngờ dò hỏi: “Anh lên thị trấn không phải chỉ để mua dụng cụ học tập à?”

Văn Trạch Tài thản nhiên có sao nói vậy: “Ừ, anh với Đại Phi tìm được một công việc. Chắc mai phải lên đại đội xin nghỉ năm ngày.”

Điền Tú Phương mím chặt môi, đang định hỏi thêm thì chợt nghe thấy thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Là công việc đàng hoàng, em yên tâm.”

Yên - tâm ? Anh ấy bảo mình yên tâm sao? Bất giác, hai má Điền Tú Phương đỏ ửng, nóng bừng bừng…

Cũng may lúc này Hiểu Hiểu đang mải quấn quýt với mấy món đồ xinh đẹp mới lạ nên không để ý tới chút mờ ám nho nhỏ của cha mẹ…






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.