Chu Kiều Dung rất hiền lành, nấu ăn giặt quần áo làm cơm mọi thứ rất lão luyện, coi cha của bọn họ là trời, để cha bọn họ vừa về nhà là có thể ăn cơm nóng uống trà nóng, ở trong mắt người ngoài, Chu Kiều Dung là người phụ nữ hợp quy chuẩn, là người vợ đảm, người mẹ tốt.
Triển Ngải Bình cũng cho rằng Chu Kiều Dung là người tốt, bởi vì bà ta vô cùng biết cách cố làm ra vẻ trước mặt cô. Khi đó Triển Ngải Bình đã lớn tuổi hơn, thành tích của cô tốt, đi học ở tỉnh thành, sau này học trường quân đội, hàng năm chỉ về nhà một hai lần, Chu Kiều Dung đều nhiệt tình thân thiện với cô, cô cũng không nhìn ra cái gì.
Nhưng tính cách của em trai Triển Minh Chiêu càng ngày càng quái lạ, sợ sệt, nhát gan, không thích nói chuyện, cũng không thích đọc sách, thành tích kém, quan hệ chị em của hai bọn họ cũng trở nên cực kỳ tệ.
Em trai bài xích cô tham gia quân đội, cậu rất phản cảm với quân nhân.
Mà Triển Ngải Bình cũng không ưa dáng vẻ nhát gan sợ sệt của cậu, từ nhỏ Triển Ngải Bình cô chính là chị đại, đỉnh cấp, kết quả học tập tốt, mà em trai ruột cô sao có thể như thế này?
Đến nỗi mâu thuẫn của hai chị em bọn họ càng lúc càng lớn.
Khi đó Triển Ngải Bình không biết em trai sống những tháng ngày thế nào ở nhà họ Triển, mẹ kế Chu Kiều Dung không ngược đãi cậu, cũng để cậu ăn ngon mặc đẹp, vô cùng khách sáo với cậu, chỉ là thu xếp đưa cậu ra khỏi nhà họ Triển.
Cha Triển, Chu Kiều Dung, Triển Ngải Giai, Triển Minh Khang, bốn người bọn họ là gia đình hạnh phúc, mà cậu thì sao, rõ ràng là nhà của mình nhưng trong cuộc sống lại bị xa lánh về mọi mặt, sống như "ăn nhờ ở đậu", người chị gái duy nhất cũng không ở bên cạnh.
Hai mẹ con Chu Kiều Dung càng công khai gây xích mích tình cảm của chị em Triển Ngải Bình, bọn họ ở trước mặt Triển Ngải Bình tố cáo tình trạng âm u của em trai cô, ám chỉ cậu nhát gan, tính tình cổ quái; lại cố ý để Triển Minh Chiêu nghe một vài lời không nên nghe, thí dụ như: "Phụ nữ vẫn nên hiền lành một chút, đàn ông ra trận giết địch, phụ nữ đi lính cái gì, nên chăm sóc gia đình thật tốt."
"Nếu mẹ Minh Chiêu không mạnh mẽ như thế, người ta vẫn là một gia đình bốn người hạnh phúc, đâu còn có chuyện của mẹ."
"Có phải là có một câu gì đó, đúng rồi, gà mái gáy báo bình minh[1], con nói xem tại sao gà mái phải chạy đi gáy báo bình minh chứ? Đây là đi ngược với tự nhiên, đi ngược với quy luật."
[1] Một hình ảnh ẩn dụ cũ để chỉ người phụ nữ vượt quá quyền hạn của mình.
"Phụ nữ chúng ta nên quán xuyến nhà cửa, để chồng con trở về ăn một bữa cơm nóng là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì…"
…
Những lời này chôn xuống một hạt giống trong lòng Triển Minh Chiêu.
Bởi vì Triển Ngải Bình phẫu thuật thất bại, tâm tình không tốt, lúc nghỉ phép, hai chị em bọn họ bởi vậy mà ầm ĩ một trận, đến ngay cả em trai ruột Triển Minh Chiêu cũng chỉ trích cô quá hiếu thắng, không để ý gia đình, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Lúc bọn họ ầm ĩ, còn nói đến mẹ của bọn họ, mẹ của bọn họ là anh hùng, là liệt sĩ, nhưng chưa chắc là người mẹ tốt.
Rất nhiều người vợ của nam quân nhân trong đại viện không có việc làm, ở
nhà lo liệu việc nhà, trông con.
Thế giới của con nít rất nhỏ, nhìn thấy mỗi ngày người ta có mẹ ruột quan tâm, có mẹ ruột thương xót, có mẹ ruột mắng la, rất ước ao.
…
Sau trận cãi nhau, năm ngoái Triển Minh Chiêu âm thầm chủ động xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mà Triển Ngải Bình thì lại chuyển thành người làm công tác giảng dạy.
Trong nhà nhất định phải có người xuống nông thôn, Triển Minh Chiêu và Triển Ngải Giai đều thích hợp, Triển Minh Chiêu đi thì Triển Ngải Giai cũng có thể ở lại thành phố.
Năm thứ ba Triển Minh Chiêu đến tỉnh Điền làm thanh niên trí thức, Triển Ngải Bình nghe tin cậu qua đời, trong một lần đám thanh niên trí thức đánh nhau, em trai ruột của cô bất ngờ không còn.
Cái chết của em trai khiến cô canh cánh trong lòng.
Chuyện này thành nỗi khúc mắc của cô, khiến cô thật sự dao động với bản thân, không nên mạnh mẽ như thế, đi làm một người chị tốt trong kỳ vọng của Triển Minh Chiêu, thậm chí thành một người mẹ hiền.