"Cố Thịnh, cô cầm hình của anh ta mà cô còn có thể không biết à?"
Triển Ngải Giai bị nghẹn một hồi, quả thực dở khóc dở cười: "… Chị đừng trêu em."
Tuy rằng Triển Ngải Giai có chút tâm tư thiếu nữ đối với Cố Thịnh, nhưng trong lòng biết mình không thể gả cho anh, dù trong lòng luôn nhớ nhung, cơ mà… Chị cô ta với Cố Thịnh, hai người bọn họ còn muốn kết hôn??
Ha ha ha ha, làm sao có thể có chuyện đó được, bọn họ là kẻ thù cũ, oan gia từ nhỏ, nếu Cố Thịnh có thể trở thành anh rể cô ta thì lợn cái cũng biết leo cây.
Không tin, có đánh chết Triển Ngải Giai cô ta cũng không tin.
"Chỉ đang nói bậy, nếu như chị kết hôn Cố Thịnh thật… Tôi tôi tôi, tôi dám ăn cứt!" Triển Ngải Giai đoán Triển Ngải Bình nhất định là thuận miệng bịa chuyện, chắc chắn là vì chuyện bức ảnh lúc trước nên cô mới cố ý nói như vậy.
Bởi vì… bức ảnh ấy, cô ta còn giúp người ta giặt sạch tấm vải dính ct đi kia.
Phi, rõ ràng uống sữa, tại sao đứa nhỏ này lại thải ra thứ thúi như thế.
Triển Ngải Bình: "…"
"Vậy cô đi ăn đi."
*
Tầng hai bệnh viện, một người đàn ông khoác áo bành-tô quân đội chạy bộp bộp bộp lên lầu, mở cửa, anh ta thở hổn hển đặt hộp cơm trong tay xuống, "Lão Cố à, mang cơm cho anh đây, ha ha, ngày hôm nay tôi đi xem phim với Tiểu Thẩm…"
"Ở bên kia quen rồi, vẫn không thích ứng với mùa đông lắm, quá lạnh rồi."
"Trước đó tôi với Tiểu Thẩm đi xem tuyết, anh biết chúng tôi từng viết gì ở trong thư không?"
…
Người đàn ông đang nói chuyện tên Vương Hữu Lý, là đồng đội cũ của Cố Thịnh. Hai người cùng đến Thượng Hải làm việc, Cố Thịnh tới nhận khen ngợi tiện thể đến bệnh viện lớn kiểm tra vết thương tay, Vương Hữu Lý thì đến làm việc tiện thể về nhà thăm người thân còn tiện đường gặp mấy người bạn qua thư ở thượng Hải.
Anh ta với người bạn qua thư này nhất kiến chung tình, hai bên có tình cảm với nhau, cứ như vậy hai ba ngày đã quyết định xong xuôi việc kết hôn, có thể nói là nhân duyên trời ban.
"Tôi với Tiểu Thẩm dự định đãi tiệc ở bộ đội, đến lúc đó anh nhớ chuẩn bị chúc mừng tôi nhé."
"Trước đó không phải nói anh có một người anh em từ nhỏ gần đây sắp kết hôn ở Thượng Hải à? Anh đi đám cưới nói cho tôi biết, đám cưới của bọn họ tổ chức thế nào? Cô dâu có đẹp không?"
Mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc, một lời khó nói hết: "…"
Vương Hữu Lý vừa thấy vẻ mặt này của anh, nhất thời vui vẻ: "Ha, sao anh có vẻ mặt này, lẽ nào anh hâm mộ tôi? Ha ha ha… Anh nói xem tôi đến Thượng Hải chuyến này, ông trời thả xuống dĩa bánh ha, tự nhiên kiếm được cô vợ, nói thật đi, anh ghen tị chứ gì? Ai có thể nghĩ tới bạn qua thư có thể thành vợ tôi chứ."
Cố Thịnh: "…"
"Ai hâm mộ anh, còn viết giấy cam đoan gì đó, đồng ý sau khi kết hôn sẽ nộp lương, cãi nhau đều là anh nhận sai, chỉ cần anh về nhà, việc nhà đều do anh làm… Đàn ông sống như anh, vậy thì có gì thú vị." Trong miệng Cố Thịnh ngậm một điếu thuốc, vứt hộp thuốc lá cho Vương Hữu Lý.
Vương Hữu Lý cầm một cái, quăng trở lại, "Đây chính là thuốc ngon nha, cảm ơn đồng chí, tôi ấy, hút điếu cuối cùng này, tôi đồng ý với Tiểu Thẩm rồi, sau này tôi cai thuốc lá."
Cố Thịnh cười nhạo một tiếng: "Anh cưới vợ đó hả? Anh cưới tổ tông về thì có."
"Tôi tình nguyện." Vương Hữu Lý nhếch môi nở nụ cười: "Anh không hiểu đâu, đây chính là sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu quá vĩ đại, tôi vì cô ấy cai thuốc lá, cô ấy đồng ý vì tôi học nấu ăn, chờ sau này anh đến nhà tôi ăn cơm."
"Tôi chờ."
"Anh vẫn đừng phản đối nữa, anh nhìn anh đi Cố Thịnh, ánh mắt anh còn cao hơn tôi, những cô gái giới thiệu cho anh anh đều không lọt mắt, mặt mũi anh đẹp trai như vậy, điều kiện gia đình lại tốt, cẩn thận sau này cưới một tổ tông còn lợi hại hơn về."
Cố Thịnh run lên dưới làn khói, nghĩ thầm mình sắp kết hôn với một tổ tông lợi hại rồi, nhưng… Anh nhớ lại những điều kiện mình nhắc, bảo đảm vô cùng hoàn mỹ, không cho quà cưới, không nộp tiền lương, việc nhà đều để cô làm.
Người "anh em" ngốc này của anh đều đồng ý hết rồi.
Một hai người, tất cả đều bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Mà như một người đàn ông thông minh như anh, chắc chắn sẽ không tin tưởng tình yêu gì cả, anh cũng chắc chắn bản thân sẽ không yêu Triển Ngải Bình.
Chính là quân tử báo thù mười năm không muộn, sau khi kết hôn chậm rãi trừng trị cô.
Cố Thịnh dập tắt điếu thuốc, mở miệng nói: "Người anh em, cho tôi mượn tờ báo cáo kết hôn của anh chép coi."
[Lời editor: Để xem ai trừng trị ai, chờ ngày lão Cố bị vả mặt thôi~]