Mặc dù là tổ chức đám cưới, nhưng bởi vì hiện tại giao thông bất tiện, ngày nghỉ cũng ít, hôm nay phần lớn khách mời không phải bạn bè tri kỉ quá quan trọng gì, không cần dùng đồ tốt như vậy.
Cô thậm chí còn muốn giấu đi.
Triển Ngải Bình lấy một viên kẹo cho Diệp Phương Tĩnh: "Nếm thử đi, anh rể cô mời."
Diệp Phương Tĩnh cười vui tươi hớn hở: "Anh rể thật là hào phóng."
Có điều đợi đã... Hả? Hình như cô ấy còn lớn hơn Triển Ngải Bình nữa mà?
Quên đi, anh rể thì anh rể.
Diệp Phương Tĩnh xé vỏ một viên kẹo ra, bỏ vào trong miệng: "Anh rể đâu, để em gặp người một cái đi."
"Anh ta ra sau bếp bảo người thêm thức ăn rồi." Cố Thịnh thấy thực đơn không hài lòng, lập tức nói muốn thêm món ăn.
"Vậy ngày hôm nay em thật có lộc ăn."
Triển Ngải Bình nói mấy câu với Diệp Phương Tĩnh thì Cố Thịnh chạy ra, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, không đốt lửa, tuy rằng dạo này thời tiết lạnh, thế nhưng đủ nắng, có lẽ anh cảm thấy nóng, kéo ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.
Lúc không ở nơi đóng quân, anh bước đi không quá ngay ngắn, nếu là lúc tâm tình tốt thậm chí còn có chút cà lơ phất phơ, anh chân dài, bước chân cũng bước lớn, rất nhanh đã tới bên người Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình vốn là người có chiều cao khá cao trong các giảng viên nữ bọn họ, người đàn ông đi tới bên cạnh cô lại còn cao hơn cô nhiều.
Diệp Phương Tĩnh vốn còn muốn xem "trúc mã" của Triển Ngải Bình trông như thế nào, chờ khi gặp được người thật, trái lại không dám nhìn mặt anh, chỉ cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Lúc "trúc mã" cứ như miễn cưỡng liếc nhìn cô ấy một cái, làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Cứ cảm thấy mình như là học sinh bị thầy giáo gọi tên.
Hoặc là đang dạy học bị lãnh đạo lớn nhìn chằm chằm.
"Cô ấy là đồng nghiệp của tôi, cô giáo Diệp trong trường, Diệp Phương Tĩnh."
"Đây là Cố Thịnh, chồng tôi."
Diệp Phương Tĩnh cố gắng chào hỏi, Triển Ngải Bình đi tới, nhỏ giọng thì thầm nói với cô ấy: "Phiếu cơm tháng sau của cô được bảo đảm rồi."
Diệp Phương Tĩnh: "…" Người đàn ông này đúng là dáng người cao gầy, mặt vừa lạnh lùng vừa tuấn tú, nhưng cô ấy không dám nhìn kỹ.
Mặt mũi này có đẹp hơn nữa thì cô ấy cũng vẫn sợ.
Vẫn là cô giáo Tiểu Triển lợi hại!
Diệp Phương Tĩnh quơ quơ viên kẹo trong tay: "… Em đi vào ngồi đây."
Diệp Phương Tĩnh đi vào bên trong, đi một đoạn đường, cô ấy không nhịn được quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy gò má của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình, trong lòng cô ấy run lên, đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng đẹp đẽ.
Người đàn ông lạnh lùng cao lớn, người phụ nữ bên cạnh xinh đẹp động lòng người, hai người có vẻ muốn nói cái gì đó, nói qua nói lại rồi nhìn nhau nở nụ cười.
Diệp Phương Tĩnh: "…" Hình như là mùa xuân đến rồi!
Phiếu cơm của cô ấy được bảo đảm rồi.
*
Triển Ngải Bình nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh lại thêm mấy món ăn? Hơn nữa những thứ này quá lãng phí."
"Tôi đã thanh toán tiền cơm rồi."
Cố Thịnh giễu cợt một tiếng: "Cả đời người có thể kết hôn được mấy lần?"
Cách đó không xa, Vương Hữu Lý cầm một điếu thuốc lá nghe xong lời này, chỉ muốn đạp anh một cước, còn kết hôn mấy lần? Đến báo cáo kết hôn mà anh cũng chép của tôi.
Cố Thịnh nắm vai Triển Ngải Bình, thì thầm với cô: "Yên tâm, cô đã gọi tôi một tiếng anh rồi thì ngày hôm nay anh sẽ xử lý mọi chuyện thật đẹp mắt."
Triển Ngải Bình im lặng nghẹn họng: "…"
Cô ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm anh cứ vẫy cái đuôi sói to đó của mình đi.
Có điều tâm tình của Triển Ngải Bình quả thực rất tốt, dù sao cũng không phải tiêu tiền của cô.
"Ba xoay một vang tôi cũng mua rồi, còn bảo người làm trước một bộ gia dụng, một bộ chén dĩa tráng men, bình nước nóng… Chờ cô qua là có thể trực tiếp dùng." Cố Thịnh nhỏ giọng nói chuyện, cố gắng che giấu ý đồ thật sự của mình.
Mục đích cuối cùng mà anh mua ba xoay một vang là muốn xem dáng vẻ người ‘anh em’ này chân đạp máy khâu.
Mua cũng mua rồi, cũng không thể không đạp đúng không? Đã nói là việc nhà cô làm mà, tháng ngày an nhàn của anh còn ở phía sau.