Trước khi Triệu Mai kịp mở miệng, Lăng Kiều vẫn luôn đứng đằng sau kia chợt cất lời, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua đó.
“Các chú các dì không biết đấy thôi, bác cả và bác gái cháu đặc biệt cất công đến bồi tội thay hai anh họ cháu đó ạ, buổi sáng hôm nay hai anh ấy đẩy cháu và em gái xuống hồ, nếu không phải cháu biết bơi sơ sơ kéo Điềm Điềm lên theo, sợ là hai chị em chúng cháu chết đuối ở dưới hồ đấy rồi.”
Lăng Kiều nhớ tới cảnh tượng ấy dường như vẫn còn sợ hãi, hốc mắt đỏ lên nhanh chóng, người xung quanh thấy thế mà lo lắng theo, nhất là Vạn Kim Chi, nắm tay siết chặt thành quả đấm.
Nói mà xem hai anh em nhà thằng cả sao mà hư hỏng thế không biết, bộ dạng xấu xí thôi không nói, thường ngày không ở nhà may vá phụ giúp việc nhà đi, cả ngày chạy loạn bên ngoài, hư hỏng thành cái đức hạnh gì rồi, hôm nay còn dám ngang nhiên đẩy con gái cô ấy xuống hồ, nếu không nhờ con gái cô ấy giỏi chẳng phải nhoáng cái cô ấy đã mất đi hai đứa con rồi sao.
Vạn Kim Chi không đánh hai thằng nhóc, chẳng nhẽ còn không thể đánh mẹ chúng nó, không dạy dỗ con cái cho tử tế, làm mẹ phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Cô ấy âm thầm đánh mắt nhìn Triệu Mai đứng bên kia, ánh mắt đáng sợ làm tim Triệu Mai chậm mất nửa nhịp, tránh né nấp ra phía sau chồng.
Vì sao hôm nay bọn họ phải chủ động tới cửa nhận lỗi, còn không phải vì e ngại người phụ nữ đáng sợ Vạn Kim Chi này sao, nếu không phải cô ấy để lại bóng ma tâm lý quá sâu cho nhà họ Lăng, Lăng lão thái xảo quyệt nhất trần đời, còn hơn cả tú bà kia sao chịu buông tha cỗ máy lao động mạnh kinh người béo bở này mà cho cô ấy với chú hai ra ngoài ở riêng.
Triệu Mai nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi em dâu vào cửa được ba ngày, đến nay trong lòng còn chưa thôi sợ hãi.
“Bác cả và bác gái khách sáo quá, đến còn cầm theo một giỏ trứng gà, nghe nói cháu và Điềm Điềm rơi xuống nước bị cảm lạnh, đầu óc vẫn còn mê mang, hai bác còn bảo mẹ cháu lát nữa đến nhà bắt hai con gà để cháu cùng Điềm Điềm bồi bổ cơ thể cho mau khỏe nữa.”
Lăng Kiều nói xong còn ho khan mấy tiếng, ánh mắt biết ơn nhìn Lăng Quốc Khánh và Triệu Mai đang đứng chết trân một góc.
Cô ấy hận một nhà kia muốn chết, nhưng cô ấy cũng tự biết, mình và em gái không việc gì, không thể bắt người ta trả giá bao nhiêu, vậy thì nhân cơ hội mà cắt hai khối thịt trên người họ đi, hai con gà mái đẻ trứng, cũng đủ khiến đối phương đau lòng thật lâu rồi ha.
“Chị cả, bác cho chúng ta con gà mái bồi bổ sức khỏe thật hả?” Hai mắt Lăng Điềm phát sáng lấp lánh, “Khụ khụ khụ, chị mới dưới nước lên vẫn còn tức ngực, váng đầu, nếu có gà ăn tẩm bổ, đảm bảo chị sẽ không nhiễm bệnh, cha mẹ sẽ bớt lo hơn.”
Lăng Điềm bội phục chị cả cô bé vô cùng, không dưng hốt được hai con gà mái to sụ về nhà, nên để hầm canh hay là xào lăn đây nhỉ, nghĩ thôi đã chảy nước miếng ròng ròng rồi.
Đương nhiên cô bé không thể kéo chân sau chị cả được nha, đúng lúc kịp thời ra dáng người có bệnh, còn rất chi là hiểu chuyện che đậy bộ dáng háu ăn dưới lớp vỏ bọc hiếu thuận.
“Hai cháu gái cũng thật đa tài, bác ——"
Triệu Mai siết chặt giỏ trứng trong tay, cô ta nói tặng hai con gà mái cho hai đứa nó ăn bao giờ, nghĩ cũng hay quá ha, hai chục quả trứng gà đây đã khiến cô ta xót đứt ruột rồi.
Thời nay vật nuôi là tài sản đáng quý nhất gia đình của các hộ chăn nuôi, nhất là gà mái, nuôi chúng để đẻ lấy trứng ăn, không đến những dịp như lễ tết không có hộ nào xa xỉ thịt gà để ăn cả, đứa con gái nhà chú hai này thì hay rồi, mở miệng ra cái đòi tận hai con gà mái, hai đứa nó rơi xuống nước sao không chết đuối luôn đi cho rồi.
Triệu Mai hận muốn chết, nhưng Vạn Kim Chi đứng kia cô ta cũng đâu biết làm thế nào.
“Em biết chị dâu trong lòng còn áy náy, hai con gà kia em nhận, nhưng chị về vẫn phải giáo dục Khôn Nhi với Xuân Nhi cho tử tế, đẩy hai đứa em xuống hồ mà mình lại bỏ chạy biến về nhà, nếu không phải Kiều Kiều với Điềm Điềm mạng lớn thì có phải trên tay hai cháu nó dính mạng người rồi không, ăn đạn là còn dễ dàng cho chúng nó, tính tình như thế mà bỏ mặc không dạy dỗ nghiêm chỉnh, về sau xích mích lại đẩy người ta xuống hồ, các cha mẹ trong thôn chúng ta còn yên tâm cho trẻ con ra ngoài chơi nữa không?”