Lăng Hữu Điền đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta là trưởng bối trong nhà, đương nhiên cũng không sợ cô con dâu Vạn Kim Chi này như những người khác, chỉ có điều ông ta tự nhận mình là một vị trưởng bối công bằng nghiêm chính, cũng rất tuân thủ lễ nghĩa, theo ông ta, con dâu có lợi hại thì cũng do vợ đứng ra quản, làm một người ba chồng, ông ta không thể tiếp xúc quá nhiều với con dâu, nhiều nhất là vào những lúc như này, nhắc nhở con dâu một chút.
Vạn Kim Chi không hiểu sao cô ấy lại phải dừng nói, không phải mẹ chồng cô ấy nhắc tới hai con gà à, cô ấy chỉ miêu tả lại mùi vị của món gà đó thôi mà, lần này cả nhà cô ấy đến để bày tỏ thái độ cảm ơn với nhà anh cả, sao giờ lại thành vấn đề của cô ấy rồi.
“Ba mẹ, hôm nay con và Kim Chi lên huyện thành, tụi con mua hai khúc vải cho ba mẹ làm quần áo mới.” Lăng Quốc Đống không chịu nổi khi thấy vợ mình bị ủy khuất, đây là người vợ anh ta tốn hai đời mới cưới được đó.
“Vải!”
Lăng Mỹ Lệ là người đầu tiên nhảy dựng lên, cô ta vui sướng nhìn chằm chằm Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, lật tới lật lui đồ trong cái giỏ hai người họ xách tới.
Tổng cộng có hai khúc vải, một khúc màu nâu đỏ với hoa văn là những bông hoa nhỏ trên đó, khúc còn lại là một đoạn vải bông màu xám đậm, số vải đó vừa đủ may cho hai ông bà mỗi người một bộ quần áo mới.
“Chị dâu hai, chị coi em dùng khúc vải này may đồ thì có đẹp không?” Thời này loại vải có thể lựa chọn không nhiều, nhà họ Lăng cũng không phải gia đình có điều kiện gì cho cam, dù có được người nhà sủng ái như Lăng Mỹ Lệ, một năm được may hai bộ đồ mới đã là tốt lắm rồi.
Cô ta cũng không chê màu vải có hơi già, đối xử với anh hai chị dâu hai đến tặng vải cũng nhiệt tình hơn nhiều, cầm khúc vải hoa đó ướm thử lên người, lên tiếng hỏi Vạn Kim Chi.
“Đẹp, em mà mặc bộ đồ này lên người thì trông chẳng khác gì mẹ chúng ta cả.”
Vạn Kim Chi khen ngợi, đối với cô ấy mà nói số vải này là tặng cho hai ông bà, cuối cùng số vải này được ai dùng cô ấy không quan tâm, theo như trước đây thì đồ tặng cho ba chồng, phần nhiều sẽ rơi hết vào tay nhà anh cả, đồ tặng cho mẹ chồng đều thuộc về nhà chú ba và em chồng, thế nên khi thấy em chồng không hỏi tiếng nào đã ra tay cướp khúc vải kia, cô ấy cũng chẳng có ý kiến gì, cô ấy còn khen cô ta một câu từ tận đáy lòng.
Từ Ái Quyên và Lăng Mỹ Lệ là hai mẹ con ruột, tướng mạo đương nhiên là giống nhau, chỉ có điều tuổi tác Từ Ái Quyên đã lớn, thời còn trẻ sinh liên tiếp bốn đứa, cộng thêm suốt ngày phải dãi nắng dầm mưa, da dẻ đen sạm, nếp nhăn nơi khóe mắt và ở trán có khi còn đủ rộng để kẹp chết một con muỗi.
Lăng Mỹ Lệ được sinh ra khi Từ Ái Quyên đã lớn tuổi, lúc sinh cô, bà ta đã hơn ba mươi, bà ta thương đứa con gái sinh muộn còn giống mình như đúc này đến tận xương tủy, để cô ta được đi học như các anh, không nỡ để cô ta làm bất cứ việc gì, trên tay cô ta nửa vết chai sần cũng không có.
Mười bảy tuổi là thời điểm đẹp nhất của người con gái, da thịt Lăng Mỹ Lệ trắng nõn mềm mại, Vạn Kim Chi lại khen cô ta và bà Từ giống nhau như đúc, theo cách nghĩ của Lăng Mỹ Lệ thì câu khen này đang xúc phạm đến cô ta, sao khiến người khác vui cho nổi.
“Anh hai, anh lo mà quản chị dâu hai đi.”
Cái tính hạch họe của Lăng Mỹ Lệ lại phát tác, nhất là khi Lăng Quốc Đống còn ở đây, cô ta cho rằng chẳng có người phụ nữ nào dám đắc tội chồng mình, anh hai cô ta ở đây, chị ta dám làm gì cô ta sao, cơn tức bỗng chốc chạy thẳng lên não, lời nói còn rất xấc xược, không đúng mực, vẻ mặt kiêu căng tùy hứng, lớn giọng quát Lăng Quốc Đống.
“Quản không nổi, ở nhà anh, anh là người ăn bám, không có chị dâu hai, anh hai em sẽ chết đói mất, hay là em tình nguyện nuôi anh hai và cháu gái cháu trai của em nhé.”
Lăng Quốc Đống nhìn cô em gái tùy tiện của mình, coi việc ăn bám như thể việc gì cao sang thoát tục lắm, anh cho rằng đó không phải việc gì nhục nhã mà còn là một việc rất vẻ vang.
“Anh hai, anh có tiền đồ chút được không, anh đừng quên bản thân anh là đàn ông đấy.” Lăng Mỹ Lệ bị anh hai mình chọc tức, việc anh hai Lăng ăn bám để vợ nuôi cả thôn này ai cũng biết, nhưng mọi người đều ngại, chẳng có ai nói toạc chuyện này ra cả, nhưng anh hai cô ta thì hay rồi, nói toạc ra luôn, sau này sao nhà họ còn ngóc đầu trước mặt Vạn Kim Chi được nữa.