Không ngờ đã hai ngày rồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, xem ra chỉ có thể dùng đến biện pháp kia rồi.
Hai ngày chịu đói bụng, hai oắt con kia cũng đã có kinh nghiệm rồi.
Trong miệng bà cụ Lục toàn là con chồng trước*, bây giờ đang làm cái gì đó?
*Con chồng trước: ở đây là chỉ con của Trần Phương Tú, theo như trong truyện thì chồng của Trần Phương Tú đã mất (chưa rõ là mất hay chỉ là mất tích) nên con của cô ấy sẽ được gọi là con chồng trước.
Đang chảy nước miếng trước bốn cái bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Không đợi được người nhà họ Trần, Lục Huy thực sự không cam lòng, lại chạy tới đại đội ngay bên cạnh tìm vị chiến hữu kia của cha để xin giúp đỡ.
Cậu bé vừa đi, hệ thống 250 đã biến mất lâu nay lại xuất hiện một lần nữa, chỉ đạo Tiểu Lục Đào đi xoa bóp chân cho Trần Phương Tú.
Bốn cái bánh bao này cũng là phần thưởng của nhiệm vụ lần này.
[Trước tiên cần nói rõ ràng, bởi vì nhiệm vụ tân thủ, lần này cha mắt nhắm mắt mở. Mẹ con có thể đạt được những đỉnh cao của cuộc sống hay không, đều phụ thuộc vào biểu hiện sau này của con, đừng hy vọng cha sẽ nhường. Được rồi, không nói nữa, anh trai con quay lại rồi. ]
Hệ thống 250 nói xong, bên ngoài cửa phòng mở ra, khuôn mặt nhỏ của Lục Huy từ sau cánh cửa đi vào.
Lần này qua nhà chú Lưu tìm người giúp đỡ, cậu bé lại trở về tay không, nhà chú Lưu không có ai.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Lục Huy khổ sở suy nghĩ, bước chân nặng nề, ngẩng đầu một cái vừa hay nhìn thấy em gái đang lén lút giấu gì đó dưới đáy tủ.
Cô bé nhìn thấy cậu bé, thở phào một hơi, vui vẻ lôi một cái bát sứ lớn bên dưới tủ ra: "Anh ơi, ăn bánh bao đi."
Mặc dù Lục Huy biết cách Lục Đào lấy ra được bánh quy và kẹo có hơi kỳ lạ, nhưng một lần nữa thấy cô bé biến ra được đồ tốt như vậy, cậu bé vẫn thấy kinh hãi.
"Bánh bao ở đâu ra?"
Bánh bao kia vừa trắng vừa mềm lại to, nhìn là biết rất ngon, nguyên liệu căn bản không phải loại tinh bột thường gặp.
"Bánh bao là cha cho." Tiểu Lục Đào thản nhiên đáp: "Anh ơi, chúng ta mỗi người một cái, còn hai cái cho mẹ, có được không?"
Lục Huy bận tâm nhất lúc này chính là mẹ, nghe cô bé nói đến mẹ, cũng không lo hỏi đến lai lịch của bánh bao nữa: "Đào Đào, hay là chúng ta đi mượn xe, tự mình đưa mẹ đến bệnh viện?"
Lục Đào vỗ tay tán thành: "Đưa mẹ đi bệnh viện? Tốt tốt! Đào Đào muốn đưa mẹ đi bệnh viện, Đào Đào có xe."
Chỉ là xe của cô bé ở đâu?
Cô bé đi vòng vòng trong phòng, cắn ngón tay nhỏ, suy nghĩ cẩn thận: "A, đúng rồi, mẹ giấu trong ngăn tủ rồi."
Cô bé nhảy dựng lên, kéo ngăn kéo ở bàn ra, hây da, hây da, bắt đầu cong mông lên lục đồ.
Lục Huy biết cái xe nhỏ kia.
Đó là do chính tay ông ngoại dùng gỗ làm thành, chỉ là một tấm ván gỗ vuông hơn một mét, hai bên gắn bốn bánh xe. Phía trước có một cái xe đầu ngựa kéo, bên trên xe kéo còn có chốt dây thừng, có thể kéo đi.
Lục Đào thích vô cùng, thường xuyên bắt cậu bé hoặc mẹ kéo cô bé chơi trong phòng, suốt đường cười ha ha.
Xe nhỏ như vậy, làm sao mà đưa mẹ đến bệnh viện được?
"Đừng tìm nữa, cái xe đó của em không dùng được."
Lục Huy trèo lên giường, kéo ngăn tủ đựng bút chì và sách vở của cậu ra, lấy ra một chiếc tất cũ giấu tiền tiêu vặt.
Lấy ra vừa quay đầu lại mới phát hiện không thấy bóng dáng cô bé đâu: "Đào Đào?"
"Anh ơi, Đào Đào tìm thấy rồi!" Trong ngăn tủ phát ra giọng nói ngạc nhiên của cô bé.
"Em ra đi." Lục Huy nói: "Chúng ta đi mượn xe của người khác, không cần tìm nữa."
"Ồ."
Bên trong đáp lời, lại không nghe thấy tiếng gì nữa.
Lục Huy không khỏi nghi hoặc: "Tại sao em vẫn chưa ra?"
Những đồ vật lộn xộn ngăn ở cửa tủ động đậy: "Anh ơi, em… em không ra được."
Lục Huy: "..."
Lục Huy tốn hết sức lực mới kéo được đứa em gái ngốc chui vào trong ngăn tủ ra ngoài.
Cho đến cuối cùng, cô bé vẫn một mực ôm vào lòng những thứ còn dùng được của xe kéo gỗ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngộp đến mức đỏ bừng.
[Cái xe nhỏ như vậy có thể làm được gì? Mang đầu mẹ con đến bệnh viện sao?]
Lục Huy vừa xuất hiện, hệ thống 250 liền giả chết đã nhịn không được mà lên tiếng: [Có hệ thống cha ở đây, còn đến bệnh viện? Bệnh viện so với liệu pháp không đau nhức, không độc hại, không tác dụng phụ của hệ thống cha tốt hơn hay sao? Hệ thống của cha sử dụng là kỹ thuật điện sinh học tinh tế đỉnh cao nhất.]