Đợi trong sân không còn ai, Trần Phương Tú cũng không nhìn thấy vợ chồng Lục Quốc Phú, cô đứng dậy, gian nan bước vào nhà.
Lục Quốc Phú nhìn thấy, không nhịn được trầm giọng nói: "Mẹ tôi hiện tại đang bị giam ở cục cảnh sát, chị vừa lòng chưa?"
Trần Phương Tú không quay đầu: "Tôi cũng không ép bà ấy bán Tiểu Huy."
Lục Phú Quốc không nói được câu gì.
Trần Phương Tú ôm hai con trở lại phòng. Lúc nằm lên giường, cả người cô đổ mồ hôi lạnh, như người vừa từ ao nước lên.
Tiểu Lục Đào vội đi lấy chậu nước cùng khăn mặt giúp mẹ lau mồ hôi.
"Đào Đào ngoan lắm."
Trần Phương Tú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, vừa nói một câu, nước mắt lã chã rơi.
Cô vội vàng lau đi, lại hỏi con trai: "Mẹ đã ngủ mấy ngày rồi?"
Lục Huy đáp: "Hai ngày ạ."
"Vậy hai con đã ăn gì? Bà nội có cho các con ăn cơm không?"
Lục Huy lặng im một lúc, sau đó nói: "Không cho ạ."
"Vậy mà lại không cho." Trần Phương Tú bị tức đến muốn bất tỉnh, "Vậy cậu con đâu? Sao con không đi tìm bọn họ?"
Lục Huy càng buồn: "Con tìm rồi, mợ nói sẽ nói lại với cậu."
Trần Phương Tú trong phút chốc trầm mặc.
Lục Huy thấy sắc mặt mẹ không tốt, lại nói: "Mẹ đừng lo, bọn con có ăn rồi, không sợ đói."
Nhưng Phương Tú không tin: " Mẹ không dạy hai đứa nấu ăn, các con có thể ăn cái gì."
Chưa đợi mẹ nói xong, Tiểu Lục Đào ôm nửa túi bánh quy để trước mặt mẹ: "Mẹ… ợ… mẹ ăn..."
Trần Phương Tú ngạc nhiên: "Bánh quy ở đâu vậy?"
Lục Huy đáp: "Đào Đào bảo là cha cho."
"Cha các con quay về rồi?"
Mắt Trần Phương Tú sáng lên, rồi lập tức phủ định suy nghĩ này: "Không đúng, nếu Quốc Bình quay về, bà ta nhất định sẽ không bán thằng bé."
Chuyện này, bí ẩn không thể giải thích.
Lục Đào không nói rõ, người khác cũng không thể đoán được.
Nhưng Trần Phương Tú sau khi nghe xong, chẳng nói một lời, lặng im rơi lệ.
Chẳng qua nhìn đến hai đứa trẻ đang ở bên cạnh, cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lấy tiền bảo Lục Huy đi tìm bác sĩ Tôn.
Bác sĩ Tôn không nghĩ tới dù ông không dùng phương pháp điều trị nào, chỉ đơn giản là băng bó vết thương vậy mà Trần Phương Tú có thể tỉnh lại.
Hơn nữa nhìn cô nói chuyện, tuy cơ thể còn yếu nhưng đầu óc không có vấn đề gì.
Ông ấy nói đây chính là kỳ tích, sau khi nghe quá trình tỉnh lại của Trần Phương Tú, ông liên tục gật đầu: “Mẫu tử liền tâm, cô chắc là quá nhớ đứa nhỏ, vì vậy khi Tiểu Huy xảy ra chuyện thì tỉnh lại.”
Bác sĩ Tôn vừa dứt lời, bên tai Lục Đào liền vang lên giọng nói của hệ thống 250:
[Cái gì mà mẫu tử liền tâm. Rõ ràng là do hệ thống dạy xoa bóp hiệu quả!]
Cô bé vừa nghe thấy vội vàng ôm lấy mẹ: "Cha… ợ… cha… ợ… ợ…"
Cơn nấc vừa mới đỡ lại trở nên trầm trọng.
Trần Phương Tú lo lắng: " Bác sĩ Tôn, ông xem xem Đào Đào nhà chúng tôi bị làm sao vậy? Cứ bị nấc suốt."
"Không sao cả." Bác sĩ Tôn nói. "Nấc này cũng giống như đổ mồ hôi, xì hơi, đều là những hiện tượng sinh lý bình thường, một lúc nữa tự khắc khỏi. Cô không cần lo lắng, cho con bé uống ít nước, hoặc nhân lúc con bé không chú ý dọa một chút đều được."
Ông lại dặn dò cô mấy tháng này chú ý nghỉ ngơi, không nên làm việc quá sức, tiếp đến kê vài thang thuốc bổ xương khớp rồi rời đi.
Trần Phương Tú uống thuốc xong, nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng tính toán tìm cách đứng dậy.
Với tình trạng hiện giờ, sau này chắc chắn không thể sống cùng một nhà, cho dù vì con cái, cô cũng phải sớm tính toán.
Lục Huy thấy thế, bỏ chén thuốc xuống dưới, lặng lẽ dắt em gái ra phòng ngoài.
Hai anh em mỗi người một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa ngắm nhìn bầu trời.
Qua một lúc, Lục Đào nghe thấy tiếng anh trai thở dài: "Mẹ tỉnh rồi, thật tốt."
Cô bé cũng gật đầu theo: " Tốt… ợ… tốt..."
Nghe thấy em gái vẫn còn nấc cụt, Lục Huy không biết nên làm gì: "Nói em ăn chậm thôi, nhìn em nấc nghẹn kìa."
Tiểu Lục Đào nhấp miệng cười, vẫn không khống chế được cơn nấc.
Đột nhiên, Lục Huy nhìn cô bé, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tóc em thế nào lại rối như vậy? Xấu quá."
Tiểu Lục Đào sửng sốt, sau đó khóc to: "Không xấu, Đào Đào không xấu."
Nấc hơn một tiếng đồng hồ, không cần uống thuốc, cơn nấc tự hết.