Bé cẩn thận chạm vào nó, chạm một chút rồi nhanh chóng thu tay lại cười khúc khích.
Sau khi hoạt hình chiếu hết, giọng nói nhẹ nhàng của 250 vang lên: [ Bé Đào Đào, có phải lâu rồi con chưa được ăn cá không?]
"Ăn cá?" Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ: "Hình như có một, hai, bốn, chín..."
Bé đếm ngón tay, khi đếm tới bốn, bị mắc kẹt: "Chín... chín... chín xong đến số bao nhiêu ạ?"
Hệ thống 250: [Phải là một, hai, ba, bốn, không phải một, hai, bốn, chín! Môn toán của con có phải do giáo viên thể dục dạy không? Như vậy mà lại không biết đếm.]
"Không phải." Cô bé nghiêm túc lắc đầu: "Đào Đào còn nhỏ, còn chưa được đi học. Đào Đào không có giáo viên."
Hệ thống 250: [Cha điên rồi mới nói với con những lời này. Con nói đi, con có muốn ăn cá không?]
Lục Đào không chút do dự gật đầu: "Muốn."
[Đào Đào trước giờ này ngày mai có thể giúp cha bắt cá được không? Chỉ cần Đào Đào bắt được cá, không phân biệt lớn nhỏ, cha đều sẽ cho con ba con cá lớn để ăn, còn ghi vào sổ nhỏ cho con năm bông hoa nhỏ màu đỏ…]
“Bông hoa nhỏ màu đỏ?” Tiểu Lục Đào chớp chớp đôi mắt to: “Là loại hoa đỏ ở trên núi ạ?”
[Giống như vậy. Bông hoa nhỏ này khi ghép lại, còn có thể đổi được đồ ăn ngon, đổi được đồ chơi, có thể giúp mẹ sớm khỏi bệnh.]
"Vậy thì con sẽ bắt nó cho cha."
Bé quay người chạy vào phòng sau la hét muốn đi bắt cá dưới sông.
“Bắt cá?” Trần Phương Tú nhíu mày: “Sao con lại muốn đi bắt cá? Ai bảo con đi?”
Cô mơ hồ nghe thấy đứa nhỏ đang nói chuyện với ai đó, nhưng lại không nghe rõ, cô thật sự sợ Lục Đào bị người khác lừa gạt.
Ngay khi Lục Đào chuẩn bị nói với mẹ, bên tai vang lên tiếng thở dài của 250: [Chuyện này là bí mật, chúng ta đừng nói với ai trước, sau đó tạo cho mẹ con một bất ngờ.]
Bé định nói ra lại thôi, chỉ quấn quýt lấy mẹ đòi đi bắt cá.
Trần Phương Tú không chịu cho đi: "Không được, nếu muốn đi, chờ anh con về sẽ để anh dẫn con tới đó."
Cô bé biết là làm nũng cũng vô ích, chỉ có thể ngồi chờ trên chiếc ghế nhỏ bên cửa, vừa nghịch khăn tay vừa háo hức chờ anh trai tan học.
Kỳ thật, cho dù Lục Huy đưa Lục Đào đi, cũng không phải sông lớn mà là sông nhỏ ở đầu thôn.
Gần đây mưa ít, nước sông cũng không sâu, lũ trẻ trong làng thường tới đây bắt cá. Chỉ là sông cạn, cá không biết chạy đi đâu hết, mò nửa ngày, nhiều lắm cũng chỉ được bát cá kho tương.
Tiểu Lục Đào không biết chuyện này.
Lục Huy tan học trở về, nghe nói phải dẫn em gái đi bắt cá nên đã chuẩn bị một vài cái hũ.
Đang muốn đưa em một cái thì thấy bé ha ha cầm tới một cái xô sắt.
Cái xô này dùng để lấy nước ở nhà, phần thân xô với tay cầm còn cao hơn bé.
Tiểu Lục Đào cố hết sức kéo, lúc la lúc lắc, trông rất giống con vịt béo.
Lục Huy không biết nên nói gì: "Chúng ta đi bắt cá, không phải đi lấy nước, em ấy xô đi làm gì?"
"Để bắt cá ạ."
Cô bé cho là lẽ đương nhiên: " Đào Đào muốn bắt rất nhiều cá, thật nhiều thật nhiều, cho mẹ và anh ăn."
Lục Huy thật sự không biết cô bé lấy đâu ra sự tự tin như vậy: "Nói là đi nghịch nước cũng không khác là bao, bắt cá... mau cất đi."
Nhưng cô bé vẫn rất kiên định, cậu cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể giúp em mang theo cái xô đi tới ven sông.
Còn chưa tới nơi, hai anh em đã gặp phải dáng vẻ uể oải của Lục Cường.
Hôm qua bà cụ Lục bị bắt đi cũng không hề trở về, việc này rất nhanh đã truyền khắp làng.
Đêm qua còn có người nói bà nội phạm tội bị bắt, không được chơi với Lục Cường.