Buổi sáng, vừa ăn cơm xong, bà cụ Lục đã mài dao xoèn xoẹt đi về phía con gà trống, khiến cho khắp sân đều là tiếng gà kêu trước khi bị làm thịt.
Hôm qua bà ta đi theo em họ Hà Thúy Phân đến nhà Mã Đại Tiên, Mã Đại Tiên nói muốn làm chuyện kia thì phải chuẩn bị chu sa. Không thì máu gà trống cũng được, nếu không bà ta đã chẳng giết thịt con gà trống lớn đang gáy trong nhà.
Nhưng Mã Đại Tiên này phán cũng rất chuẩn, bà ta vừa tiến vào đã nghe nói: “Số mệnh bà rất khổ.”
Năm bà ta ba mươi tám tuổi thì chồng mất, một thân nuôi lớn hai đứa con, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, có thể không khổ sao?
Sau đó lại nghe Mã Đại Tiên nói: “Dạo này trong nhà bà không được yên ổn, không ít chuyện phiền phức.” Ngay cả chuyện này cũng nói trúng.
Mã Đại Tiên nói, có quỷ hồn âm khí nặng sống bên người, vận khí của người sống chắc chắn sẽ kém đi. Chờ đưa tiễn được quỷ hồn, dương khí trở lại, nhà bọn họ tự nhiên sẽ yên ổn.
Bà cụ Lục ngẫm nghĩ, nén đau lòng, dùng một dao cắt tiết con gà trống lớn.
Bên kia, Trần Phương Tú đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, phần chân bị thương được cố định bằng nẹp, ngồi giặt quần áo ngay cửa phòng.
Nghe thấy động tĩnh, cô nhíu đôi mi thanh tú: “Cũng không phải ngày trọng đại gì, sao tự nhiên lại giết gà?”
Tiểu Lục Đào ngồi xổm bên cạnh nghịch đống quần áo mẹ giặt trong chậu nước, cũng tò mò nhìn về phía bên kia.
Trần Phương Tú sợ cô bé bị cảnh tượng đẫm máu kia hù dọa, gọi con trai Lục Huy đến dẫn em gái vào trong phòng lau khô người: “Con nhìn em gái con kìa, vạt áo ướt đẫm cả rồi, để chơi thêm tí nữa thì cảm lạnh mất.”
Lục Huy vừa rửa xong bát bằng nước trong nồi đất, vội vàng cất chiếc bát cuối cùng vào trong tủ, sau đó mới dẫn em gái đi.
Lau xong, con gà trống bên kia cũng đã được làm thịt, Lục Huy đeo cặp sách lên lưng chuẩn bị đi học.
Đi đến bên cạnh Trần Phương Tú, cậu bé có chút do dự: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ đổ nước phơi quần áo rồi mới đi học nhé.”
Trần Phương Tú cũng không giữ Lục Huy lại, chỉ bảo cậu bé mang một cân đậu, buổi tối đi học về thì đổi lấy một miếng đậu phụ ăn.
Cá dài một gang tay rất hiếm, sau khi làm chả cá xong, cô cũng không muốn vứt đầu cá đi, đành ướp với muối rồi cho vào lọ.
Mua chút đậu phụ để hầm với đầu cá, trong nhà lại có thức ăn mặn ăn trong hai ngày rồi.
Trong nhà có người không ăn được đậu phụ cũng tốt, Lục Huy nghe xong thì vui vẻ đồng ý, vội vàng quay trở về phòng.
Chờ cậu bé rời đi, Tiểu Lục Đào mới thò đầu ra nhìn, định ra nghịch nước.
Kể từ ngày hôm đó bắt được cá trên sông, cô bé vô cùng thích nước, hận không thể nhảy bổ vào trong chậu của mẹ. Vừa nãy cô bé một mực ngâm người trong chậu quần áo là để tìm cá, mới khiến cả người ướt sũng.
Trần Phương Tú thấy vậy, nhanh chóng giặt xong quần áo, tạt nước vào trong sân: “Đào Đào, ra giúp mẹ phơi quần áo nào.”
Tiểu Lục Đào đang ở trong độ tuổi thích thể hiện, nghe vậy thì vui vẻ chạy tới: “Phơi ở kia hả mẹ?”
Rất nhanh đã quên béng chuyện nghịch nước.
Buổi chiều, ngủ trưa xong, hai cô bé nhà hàng xóm đến tìm Lục Đào, cùng nhau đi đến căn chòi dưới gốc cây hòe lớn gần nhà.
Dùng hạt cỏ đuôi chó làm nhân bánh, lá làm vỏ, bốn năm cô bé chơi trò làm sủi cảo đến quên cả trời đất.
Lục Đào nhỏ tuổi nhất, tay chân cũng vụng về nhất, mất cả nửa ngày vẫn chưa gói được lớp vỏ sủi cảo.
Lục Cường trốn học về sớm thì bắt gặp cảnh này, không nhịn được chê cười cô bé: “Nhỏ đầu đất.”
Lục Đào không để ý tới thằng bé , Lục Cường cao giọng nói: “Mày cứ ăn lá cây đi, buổi sáng nhà bọn tao giết gà nên đến tối sẽ có thịt gà ăn đó.”
Ăn thịt gà?
Mấy cô bé xung quanh đều nhìn sang.
Chỉ có Tiểu Lục Đào vẫn cúi đầu như cũ, mấy ngón tay mũm mĩm ngắn ngủn tiếp tục gói bánh.
Nếu là trước kia, nghe Lục Cường nói được ăn thịt gà, chí ít cô bé cũng sẽ bẹp miệng.
Nhưng bánh nướng của hệ thống 250 quá ngon, khiến trong lòng cô bé chỉ biết có đồ nướng, thịt gà là cái gì, nướng lên có ngon không?
Lục Cường như đấm vào bị bông, không khỏi buồn bực: “Mày không muốn ăn thịt gà à?”
“Không muốn.” Tiểu Lục Đào cũng không ngẩng đầu lên.