Bốn người lớn trong phòng, tuổi tác cộng lại phải hơn hai trăm, nhưng suýt nữa thì bị một đứa trẻ con mặt búng ra sữa dọa cho mất mật.
Lục Đào đạp đạp bắp chân, từ trên giường trượt xuống, thế mà chẳng có ai đứng ra ngăn cản.
Cô bé tiến lên phía trước một bước, thậm chí Lục Quốc Phú và Mã Đại Tiên cùng nhau lui về phía sau, nhường ra một con đường.
Cô nhóc cảm thấy thú vị, lại tiến một bước về phía Mã Đại Tiên.
Rõ ràng vừa nãy còn dữ dằn bôi máu vẽ lên trán cô bé, lúc này lại liên tục lui về phía sau, lượn quanh phòng một vòng: “Này, này, cháu đừng xúc động, có việc gì chúng ta từ từ nói, từ từ nói.”
Cô bé càng cảm thấy thích thú, đảo đôi mắt to tròn, nhảy về phía bà cụ Lục và Hà Thúy Phân: “Hù!”
Hà Thúy Phân sợ hãi hô một tiếng, còn bà cụ Lục thì trợn trắng mắt ngất xỉu.
Lục Quốc Phú đứng bên cạnh, sững sờ không dám tiến lên, chỉ lắp bắp nói: “Cháu cháu cháu, đừng có dọa bà nữa.”
Lúc này Tiểu Lục Đào mới để ý cả người bà cụ toàn là máu, có chút chột dạ lui về phía sau hai bước: “Không, không phải do Đào Đào đánh.”
Vừa rồi cha nói gì nhỉ? Bảo cô bé chạy, đúng không?
Rốt cuộc bên tai Tiểu Lục Đào cũng vang lên lời nhắc nhở của hệ thống 250 trước khi lâm chung, cô bé quay người lại, chạy biến ra khỏi nhà như làn đạn.
Thẳng đến khi tiếng bước chân đi xa, mọi người trong phòng mới thở dài một hơi, tiến đến cái giường bên cạnh ngồi sụp xuống.
Cuối cùng Lục Quốc Phú cũng dám di chuyển, đi đến thăm dò người mẹ đang mất ý thức: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi!”
Tiểu Lục Đào không biết, người ta tránh cô bé còn không kịp, căn bản sẽ không đuổi theo.
Cô bé chạy một hơi thật xa mới dừng lại tìm đường về nhà.
Cũng may nơi này cách đại đội Đại Hoa khá xa, tìm người hỏi đường là có thể nhanh chóng trở về.
Lúc Tiểu Lục Đào về đến cổng thôn, vừa hay đụng phải Vương Đại Nha mười lăm tuổi nhà bên cạnh.
Vương Đại Nha bê chậu quần áo vừa mới giặt sạch, từ bờ sông sông đi vào, nhìn thấy Tiểu Lục Đào liền nói: “Đào Đào, bà ngoại em mới đến đó.”
Cô bé nghe vậy, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên: “Thật ạ?”
Nghĩ lại cảm thấy không đúng, lần trước lúc bà nội định bán anh trai, đã nói dối là người nhà bà ngoại đến.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có thật không ạ?”
Vương Đại Nha bị dáng vẻ này của cô bé chọc cười: “Thật, chị lừa em làm gì?”
“Hay quá, bà ngoại đến rồi!” Tiểu Lục Đào reo hò một tiếng, nhảy cà tưng chạy vào trong nhà.
“A, em chờ chút!” Vương Đại Nha đuổi theo, vuốt lên trán cô bé: “Trán em bị sao mà đỏ thế?”
Lúc này cô nhóc mới sực nhớ tới vệt máu gà bị bà nội bôi lên trán, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Em ra bờ sông tắm một lát.”
Một lát sau, Vương Đại Nha đã đi xa đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa: “ Tóc! Tóc của Đào Đào!”
Lúc Lộ Quế Anh dẫn vợ chồng con trai cả và con trai thứ mang đồ đến nhà con gái, đã thấy cháu ngoại Lục Huy đang nhóm lửa.
Trong buồng, con gái duy nhất của bà Trần Phương Tú đang ngồi trên giường, đầu và chân quấn băng gạc, khó khăn nghiêng người cắt hành lá. Bên trong chiếc mâm sứ là những miếng đậu phụ xếp chồng đã được cắt nhỏ gọn gàng.
Vành mắt Lộ Quế Anh đỏ lên: “Con đã bị thương thành như vậy rồi mà còn làm những việc này làm gì? Để đấy mẹ làm cho.”
“Không sao đâu mẹ, sắp xong rồi.” Trần Phương Tú cắt xong cây cuối cùng mới hỏi: “Mẹ, mẹ định về quan nội ạ?”
Lộ Quế Anh nhận lấy dao trong tay con gái, đưa cho vợ chồng con trai cả nói: “Ừ, chiều nay xe lửa sẽ chạy. Nhưng nghe nói con xảy ra chuyện, mẹ không yên lòng nên cố đến đây xem thế nào. Tú Nhi, chuyện này là sao? Con bị mẹ chồng đánh thật à?”
“Không phải đâu mẹ.” Trần Phương Tú ăn ngay nói thật: “Ngày đó con lên huyện trở về hơi trễ nên mới bị xe đụng.”
Lộ Quế Anh có chút không tin: “Thật sự không phải do bà ta đánh? Tú Nhi, mẹ nói con nghe, thời gian này không phải chịu đựng nữa. Một năm nay con nhẫn nhịn đủ rồi, không phải bà ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao? Con cũng đâu phải không có nhà mẹ, cha mẹ anh em không làm chỗ dựa cho con thì còn để làm cái rắm gì?”
Trần Phương Tú mím môi không nói chuyện, chỉ nhìn chị dâu cả một chút.
Hồ Thu Hương bị nhìn đến ngượng ngùng: “Chuyện là, mấy hôm trước Cẩu Thặng lại bị bệnh, chị vội vàng xem bệnh cho nó, cứ nghĩ là em không quá nghiêm trọng, cho nên mới không để vào trong lòng…”
Càng về sau, giọng nói của cô ta càng nhỏ, không biết nên nói thế nào cho phải.