Nhân cơ hội, Khương Song Linh nói ra mong muốn của mình cho Tề Hành: “Tôi muốn mang em trai cùng đi, cha mẹ tôi không còn, chỉ còn người em trai này thôi”.
Hai chúng ta, người mang theo em, người mang theo con, ai cũng đừng ghét bỏ ai.
Tề Hành gật đầu đồng ý.
Trong lòng Khương Song Linh thầm khen ngợi người đàn ông đẹp trai này làm việc dứt khoát, không hỏi nhiều, thật là tốt. Cứ quyết định như vậy.
Người bên ngoài đều tiến vào, tất cả đều vội vàng muốn biết kết quả.
“Hai đứa… Nói chuyện thế nào? Thành hay là không thành?”
Lý Nhị Hoa siết chặt ống tay áo, mắt không chuyển nhìn chằm chằm đối diện Khương Song Linh, nghĩ thầm mong chuyện này tuyệt đối đừng thành.
Bà ta ở bên ngoài đã suy nghĩ rõ ràng, việc kết hôn này đã không rơi vào con gái bà ta thì cũng không thể để Khương Song Linh có được.
Làm sao bà ta có thể để con ranh này gả cho một người vừa đẹp trai lại có chức vụ cao như là tiểu đoàn trưởng đây.
“Thành”. Tề Hành nhanh nhẹn dứt khoát nói ra một chữ.
Khương Truyện Phúc quay đầu hướng tầm mắt nhìn Khương Song Linh, thấy cô rụt rè gật đầu. Người xung quanh đều cười, đây là hai người đều đồng ý rồi.
Người không cười chỉ có Lý Nhị Hoa, trong lòng bà ta nảy sinh ý nghĩ độc ác, hướng về phía Tề Hành nói: “Tiểu đoàn trưởng Tề, đồng chí là người thành thật, tôi cũng không dấu diếm, Song Linh nhà chúng tôi mấy hôm trước vừa bị rơi vào trong giếng nước, người sốt cao đến nỗi tưởng không cứu sống được. Cháu gái này của ta không thể chịu được lạnh, sau này khả năng khó có thể sinh…”
“Bà nói bậy cái gì vậy?!” Khương Truyện Phúc trừng mắt nhìn, chặn lời nói của bà ta. Vài người bên cạnh vẻ mặt cũng lập tức biến đổi trở nên khó coi.
Ánh mắt Tề Hành nhìn kỹ Lý Nhị Hoa vài giây, cuối cùng dừng trên người Khương Song Linh: “Tôi sẽ làm hồ sơ xin kết hôn”.
Khương Song Linh gật đầu, ánh mắt nghiền ngẫm mà liếc nhẹ nhìn Lý Nhị Hoa.
Cô không muốn tiếp tục đóng vai cô cháu gái mềm yếu nữa.
Khương Truyện Phúc đẩy Lý Nhị Hoa một cái, cảnh cáo bà ta không cần mở miệng linh tinh, Lý Nhị Hoa nhìn thoáng qua chủ nhiệm hội phụ nữ đứng phía bên kia, đành ngậm miệng.
Khương Truyện Phúc mặt đầy tươi cười cùng Tề Hành bàn chuyện tổ chức hôn lễ. Bởi vì lời nói trước đó của Lý Nhị Hoa mà ông ta cũng không dễ đưa ra yêu cầu gì nữa. Quay sang hỏi Khương Song Linh, cô đồng ý mọi thứ làm đơn giản.
Tề Hành cho 200 đồng cùng một xấp phiếu lương thực, phiếu vải để bên này dùng chuẩn bị cho lễ cưới.
Bởi vì tình huống đặc biệt, đồng thời gia đình Khương Song Linh là đủ điều kiện đề cử vào đại học công nông binh, nên đơn xin kết hôn của anh được đồng ý rất nhanh.
Ngày hôm sau đi lên trấn trên chụp một bức ảnh, không còn chuyện gì nữa thì coi như xong chuyện.
“Theo vào trong quân nhanh nhất còn hơn nửa tháng nữa mới có công văn xuống, đến lúc đó tôi sẽ dẫn con đến đón hai người cùng đi”.
Sau khi nói xong, Tề Hành lên xe lửa rời đi.
Sau khi đối phương đi rồi, Khương Song Linh mới chậm chạp hiểu ra vấn đề, phát hiện bản thân vậy mà cưới chui.
So với việc phải chờ trải qua các bước đính hôn, ba thư sáu lễ, mua nhà, mua xe, tổ chức đám cưới, hưởng tuần trăng mật thì cô cảm thấy những phiền toái này giống như tốc độ xe lửa, chớp mắt đã biến mất.
Cô còn cảm thấy cách thức kết hôn này thật thoải mái, được đấy!
Giống như nhặt không được một anh chồng vậy. Mà anh chồng này gương mặt còn rất ưa nhìn, không lỗ chút nào.
Vài ngày sau, Khương Song Linh nhận được một hộp bưu phẩm, là Tề Hành gửi tới, chỉ đích danh gửi riêng cho cô.