“Hôm nay chỉ vì hai mươi đồng tiền, có người dám hại chết chị họ. Vậy ngày mai cô ta có thể hại chết em trai họ chỉ vì hai mươi đồng tiền không? Chú nói xem, nếu cháu kể những chuyện này ra bên ngoài, có người nào chịu tin hay không?”
“Cháu cháu cháu…… Tại sao cháu có thể nói ra những lời như vậy?” Nghe xong những lời chỉ trích như tát thẳng vào mặt của Khương Song Linh, Khương Truyện Phúc tức giận đến mức hai tay trở nên run rẩy.
Đứa cháu gái này có thể nói ra lời như vậy, chắc chắn nó đã muốn triệt để trở mặt với nhà bọn họ rồi.
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ai đã thêu dệt nên rồi kể ra bên ngoài câu chuyện em trai cháu là ngôi sao chổi? Thời điểm Khương Hồng Bình xô cháu xuống giếng, bên cạnh còn có người khác, mắt bọn họ không mù, còn nữa…… Vì sao ngày đó thím hai ngăn cản không cho người ta đưa cháu đi bệnh viện?”
“Chú nói xem bọn họ có tin hay không? Có tin hay không?”
“Qua những chuyện như vậy, thử hỏi làm sao cháu có thể để em trai ruột của cháu ở lại nơi này?”
“Chú thử nghĩ xem, nếu cháu nói ra những lời này, nhà ta sẽ thế nào?”
“Khương Triệt, cháu có muốn đi cùng chị không?” Khương Truyện Phúc đưa mắt nhìn đứa bé trai gầy yếu trước mặt, phun ra một ngụm khói trắng.
Khương Triệt gật gật đầu.
Cậu đã nghe được những lời chị nói với chú thím, dĩ nhiên cậu chọn đứng về phía chị mình.
Giải quyết xong chuyện với bọn họ, Khương Song Linh đi vào phòng sắp xếp hành lý, cô muốn dẫn Khương Triệt dọn tới nhà cũ của Khương gia.
Đó là ngôi nhà Khương Song Linh đã sinh sống từ nhỏ, mà nơi này, là ngôi nhà cha Khương vừa xây dựng xong, người một nhà cô còn chưa kịp dọn tới.
Sự thật là như vậy, nhưng vẫn phải nói với bên ngoài rằng cô muốn ở nhà cũ của Khương gia chờ chuẩn bị xuất giá.
Coi như giữ lại một chút thể diện cuối cùng cho Khương gia, sau đó cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
“Song Linh, nếu cháu cứ nhất quyết rời khỏi cái nhà này, vậy phải chuẩn bị tâm lý về sau sẽ không còn nhà mẹ đẻ nữa.”
Ý tứ của Khương Truyện Phúc rất rõ ràng, nếu cô thật sự dẫn Khương Triệt rời đi, coi như giữa bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi.
Đối với người của thời đại này không có người nhà mẹ đẻ giúp đỡ là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nếu người nhà trai tốt, có hay không có nhà mẹ đẻ cũng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng nếu người nhà chồng không tốt thì sao?
Đã có trường hợp mấy cô gái gả ra ngoài bị nhà chồng ức hiếp tới chết cũng không có người chống lưng cho.
Tuy Khương Song Linh gả cho một vị quan quân, nhưng cô cũng qua đó làm mẹ kế nhà người ta, còn không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao đâu.
Chẳng qua nghe những lời Khương Truyện Phúc nói, Khương Song Linh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái.
Cô đưa tay xoa đầu em trai mình. Cứ như vậy, hai chị em họ nhất quyết rời đi, không hề có ý định quay đầu trở lại.
Thậm chí trong thâm tâm Khương Song Linh còn thầm nghĩ: Tôi sợ ông chắc? Tôi cầu còn không được đây này.
Đã trở mặt với nhau thì cắt đứt quan hệ cũng là lẽ đương nhiên. Cô phải giả vờ thân thiết với đám người này mấy chục ngày nay rồi, chỉ chờ đợi một ngày này thôi.
Bây giờ rời đi, chẳng những cô không chút do dự, ngược lại, chỉ hận không thể trực tiếp nổ pháo ăn mừng.
Lúc vừa tới nơi này, còn chưa rõ tình huống, Khương Song Linh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tới bây giờ, cô đã rõ ràng hết thảy, đường lui cũng tìm xong cho mình rồi, hiển nhiên đây chính là lúc cô nên trực tiếp phân rõ ranh giới giữa đám người bọn họ và chị em cô.