Khương Song Linh không định mua thứ gì quá lớn. Rốt cuộc cô và Khương Triệt cũng sắp rời khỏi nơi này rồi, mua những thứ khác mà không mang đi được sẽ rất lãng phí.
Tuy cô có một cái homestay tùy thân có thể mang theo đồ vật, nhưng ngày thường Khương Song Linh rất ít dùng nó vào công việc như vậy.
Suy cho cùng, thứ đồ chơi này thật không đáng tin cậy. Nếu cô bỏ đồ vật vào bên trong, một khi không cẩn thận quên đi mất, ngày hôm sau nó có thể xóa sạch giùm cô rồi.
Tốt nhất vẫn nên ít dùng tới nó thì hơn.
Khương Song Linh vác mấy chục cân hàng hóa về nhà. Dọc theo đường đi, bao đồ lớn của cô đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người trong thôn.
Đã dự kiến trước sẽ xảy ra loại chuyện này, cô giấu bọc thịt kín mít ở bên dưới, chỉ để bột mì hương liệu linh tinh đè lên trên thôi.
Đúng là cô mua nhiều hàng hóa cùng một lúc như vậy thật hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Lúc trở về trên xe bò, còn có người mở túi hàng của cô ra, sau đó người nọ trực tiếp bị đám hương liệu kia chui vào mũi, đã hắt xì tận mấy cái liền.
“Song Linh, cháu mua mấy thứ này về làm gì, khiến người ta khó thở như vậy?”
Khương Song Linh thuận miệng nói bừa: “Xem nó như dược liệu đi. Lúc trước cháu vừa rơi xuống giếng, lần này đi vào thành để tìm bác sĩ điều dưỡng thân thể. Người ta nói cháu nên dùng những loại dược liệu tính nóng nấu thành nước uống để nhanh chóng xua tan hàn khí trong cơ thể.”
Cô nói những lời này đều là sự thật, rất nhiều hương liệu vốn chính là dược liệu. Nói chúng nó có tác dụng xua tan hàn khí cũng không phải gạt người.
Bởi vậy, tuy cô chỉ thuận miệng nói bừa, nhưng cũng chẳng khác nói thật là mấy.
Người nọ nửa tin nửa ngờ: “Vì sao thím còn ngửi được một chút mùi rượu nhỉ?”
“Thím không nghe người phương bắc bên kia nói sao? Mùa đông uống rượu cũng có thể xua tan hàn khí nha!”
“……Cháu là con gái mà cũng biết uống rượu ư?”
“Thím à, ngày đó thím không ở đây cho nên không biết thím hai nhà cháu nói gì rồi.”
Vừa nghe cô nói lời này, bà thím kia lập tức giật mình hiểu ra. Ở trong thôn bọn họ, hễ có một chút tin đồn gì đó là ngay lập tức mọi người đều biết hết.
Ai mà chẳng biết chuyện thím hai nhà Khương Song Linh lan truyền ra bên ngoài, làm sao bà ấy lại không biết được?
Lại xâu chuỗi với chuyện ngày hôm nay Khương Song Linh đi mua nhiều thứ như vậy, bà ấy tự động cho ra đáp án.
Lý Nhị Hoa kia trực tiếp nói trước mặt người nhà doanh trưởng Tề rằng cháu gái bà ta bị rơi xuống giếng, đã tổn thương thân thể, từ nay về sau khó có con được nữa.
Tuy việc này không khiến chuyện hôn nhân của cô bị hủy, nhưng tóm lại vẫn sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên hôm nay Khương Song Linh mới mua nhiều đồ như vậy về nhà tẩm bổ cơ thể.
Người nọ chỉ chặc lưỡi hai tiếng, bà ấy nghĩ thầm Lý Nhị Hoa kia thật không phúc hậu.
Chưa thèm nói tới chuyện bà ta gieo rắc thông tin nói xấu Khương Song Linh trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cần quan tâm tới chuyện ai đã làm hại khiến Khương Song Linh phải rơi vào nước giếng kia thôi đã đủ để hiểu rồi.
Là con gái của bà ta đẩy chị họ vào giếng nước đó. Bà ta là một người mẹ, chẳng những không có chút áy náy nào với cháu gái nhà mình, ngược lại còn……
Thời điểm Khương Song Linh mang theo một túi lớn hàng hóa trở về, cô đã nhìn thấy Khương Triệt vẫn một mực canh giữ ở cổng lớn, mỏi mắt chờ mong.
Khi cậu bé nhìn thấy cô, cậu lập tức chạy ùa tới Khương Song Linh, còn vây quanh người cô như con cún nhỏ vậy.
Cậu bé đi qua đi lại vài vòng quanh người chị của mình, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào túi đồ lớn của cô: “Chị ơi, chị mua cái gì vậy?”
Khương Song Linh ngừng chân lại, buông đồ vật trong tay xuống rồi xoa xoa cánh tay mình.