Khương Song Linh biết đối với những đứa bé nhỏ như này, không thể nói đạo lí lớn hay cao siêu gì với chúng nó được.
Cô cũng rất thích trẻ con, đặc biệt là củ cải nhỏ xinh đẹp như vậy.
Nghe xong lời cô nói, khuôn mặt như hoa héo của Khương Triệt trầm mặc trong chốc lát, sau một lúc lâu, nhóc mới chần chờ nói: “....Vậy em cũng sẽ biến thành lão yêu bà sao?”
Khương Song Linh: “...”
Có đôi khi cô thật sự không hiểu rốt cuộc nhóc con này đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu.
Thấy Khương Song Linh không đáp lời, Khương Triệt nghiêm túc buông ống tay áo của cô.
Trong lòng cô vốn dĩ muốn cười như nở hoa rồi, ngoài mặt lại phải ra vẻ đứng đắn nói: “Thế em có thích biến thành lão yêu bà không?”
Khương Triệt: “...”
Nhóc con có chút rối rắm, sau khi biến thành lão yêu bà, những đứa trẻ khác chắc chắn sẽ sợ nhóc, cũng đừng mơ khi dễ được nhóc nữa, nhưng là.....
“Lão yêu bà sẽ ăn thịt trẻ con.”
Khoé miệng của Khương Song Linh khẽ nhếch lên một độ cong, sau đó ôm em trai đi tới chuồng heo, yên lặng chỉ vào hai con heo béo mập ở trong chuồng: “Ăn thịt nó còn ngon hơn nhiều.”
Ở trong thôn, có vài hộ gia đình trong nhà nuôi vài đầu heo, một con nuôi tốt để nộp lại cho xã, con còn lại thì để nhà mình giết thịt ăn vào dịp tết.
Cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể nếm được chút mùi vị của thịt.
Nhóc con Khương Triệt nhìn chăm chú vào con heo béo mập kia, khẽ nuốt nước miếng một trận, mười phần đồng ý mà gật gật đầu.
Cũng đúng, sao lão yêu bà có thể bỏ qua thịt heo ngon như vậy, lại đi ăn thịt trẻ con làm gì, như này không khoa học tí nào.
Khương Song Linh cùng em trai đứng ở trước chuồng heo, đôi mắt cũng sâu kín nhìn chằm chằm vào thân thể trắng nõn béo múp của heo kia.
Muốn ăn thịt nó ghê!
Khương Song Linh cũng không ngờ sẽ có một ngày mình thèm thịt heo đến như vậy.
Ở nửa tháng trước, cô không phải là “Khương Song Linh”, mà là Khương Song Linh ở thập niên 90.
Cô đã 29 tuổi, năm tuổi đã học vẽ tranh, 21 tuổi tốt nghiệp viện mỹ thuật ở thủ đô, là hoạ sĩ nổi tiếng ở trên mạng, trải qua nhiều năm dốc sức làm việc, đoàn đội của cô đã có danh tiếng hiển hách ở trong ngành.
Ở ngành thiết kế mỹ thuật này có rất nhiều áp lực. Năm hai mươi tám tuổi cô đã gặp thất bại trong một dự án, Khương Song Linh phải chịu một đả kích khá lớn, sau đó cô quyết định rời khỏi đội mỹ thuật do chính tay mình sáng lập nên.
Cùng lúc đó, bởi vì ngày đêm điên cuồng theo đuổi công việc phác thảo thiết kế, cộng thêm môi trường làm việc căng thẳng, thường xuyên phải lo lắng, cô phát hiện ra cơ thể có chút vấn đề, sau khi phẫu thuật, bác sĩ dặn cô phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.
Bảy năm qua, cô liều mạng với công việc chẳng khác nào Thập Tam Lang, vì thế mà Khương Song Linh đã mua được một căn nhà ở Thượng Hải, còn dành dụm được không ít tiền.
Khương Song Linh dự định nghỉ ngơi một vài năm, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi với nhịp sống vội vàng và tràn đầy áp lực nơi đô thị.
Cô thích tự tay nấu những món ăn ngon, thích đi du lịch tới những ngôi làng nhỏ và những thị trấn cổ kính.
Vài ngày trước, cô thuê một ngôi nhà ở nông thôn, thời hạn tám năm. Cô dự định sẽ quay vlog phát sóng trực tiếp, từ không tới có, trở thành một cô thôn nữ dịu dàng đằm thắm.
Ai mà ngờ…… Ngày đầu tiên chuyển đến nhà trọ, cô liền biến thành Khương Song Linh của thập niên 70.
Còn tặng kèm một cậu em trai nhỏ 4 tuổi - Khương Triệt.
Sau khi cha mẹ qua đời, hai chị em Khương Song Linh sống cùng chú Khương Truyện Phúc và thím Lý Nhị Hoa. Vợ chồng chú hai Khương có hai đứa con trai, con trai cả Khương Kiến Quốc, làm việc trong nhà máy quốc doanh trên thị trấn, con trai út Khương Ích Dân mới 6 tuổi, ở nhà còn có một cô con gái Khương Hồng Bình, tuổi tác xêm xêm với Khương Song Linh, là em họ của Khương Song Linh.