Dung Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại, ai con mẹ nó muốn nói nhảm, nhiều lời với người có lòng dạ đen tối chứ? Ở lâu thêm một chút, không chừng sẽ bị hút vận khí.
Từ Khả bị chặn ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, con ngươi đen đến mức dọa người.
Cô ta không ngờ mới một ngày, thái độ của Dung Yên đối với cô ta lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Chẳng lẽ chuyện xảy ra hôm qua đã khiến Dung Yên thay đổi?
Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được thầm mắng Cố Lan là đồ ngu ngốc, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm tốt được.
Bây giờ phải làm sao đây?
Cứ rời đi như vậy, cô ta có chút tâm không cam lòng, nhưng mà cứ tiếp tục đứng ở đây thì cũng không làm gì được.
Đành phải về trước rồi tính tiếp.
Dung Yên vào nhà, nhìn thấy hai anh em Tần Dư đang lau nước mắt.
Không khỏi ngạc nhiên, “Hai em sao vậy?”
Tần Dư nhìn thấy cô, lập tức dùng mu bàn tay lau mặt, vẻ mặt có chút bướng bỉnh: “Em không sao cả.”
Thực ra là chuyện rất lớn, nhà bọn họ cũng không còn bao nhiêu lương thực, mười ngày nữa là Tết Nguyên Đán, bây giờ anh cả bị thương, hết lương thực thì phải làm sao đây?
Cả nhà bọn họ đều sẽ đói bụng.
Còn nữa, không thể không mua thuốc cho em gái được.
Tất cả những chuyện này khiến Tần Dã vô cùng lo lắng.
Tần Mai nhát gan sợ sệt, lúc cô bé nhìn thấy Dung Yên, lập tức trốn sau lưng anh hai của mình.
Có lẽ cô bé cảm thấy như vậy thì tốt hơn một chút, cho nên thò đầu ra ngoài nhỏ giọng nói: “…… Chị dâu cả.”
Dung Yên nhìn đôi mắt nhỏ sáng ngời của cô bé, cô vẫn rất thích, lấy hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ từ trong túi áo: Thật ra là ở trong không gian ra.
“Này, cho em.”
Cũng không thể để cô bé uổng công gọi cô là chị dâu cả được.
Tần Mai nhìn vào vật màu trắng ngần trong lòng bàn tay Dung Yên…… Kẹo?
Cô bé không khống chế được mà liếm đôi môi khô khốc của mình.
Đôi mắt nhỏ nhìn viên kẹo chằm chằm rồi không động đậy gì nữa.
Tần Dư lại là cảnh giác nhìn Dung Yên, mặc dù ấn tượng của cậu ấy đã thay đổi sau đêm qua.
Dung Yên nhìn này hai người, “Còn đứng đó làm gì? Mau lấy đi, nếu không thì…… Chị sẽ tức giận đó.”
Hai anh em Tần Dư vẫn không động đậy.
Hai anh em họ đã lớn như vậy rồi, không chỉ chưa từng ăn qua loại kẹo này, cũng chưa từng nhận được lòng tốt của người khác, đột nhiên có người cho bọn họ kẹo…… Bọn họ không chỉ do dự, mà còn ngỡ ngàng.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Dung Yên thở dài một hơi, bước lên phía trước, nắm lấy tay bọn họ, cho mỗi người một viên kẹo.
“Ăn đi!”
Hai anh em nắm chặt tay theo bản năng, sau đó có chút khó hiểu mà quay đầu lại nhìn anh cả đang nằm trên giường.
Tần Dã nhìn thấy ánh mắt của hai đứa em, liền mở miệng: “Nếu như chị dâu cả cho các em, thì cứ ăn đi!”
Anh là đàn ông, cho dù có tiền cũng không tinh tế như vậy, mua những thứ này cho bọn nhỏ, huống chi, nhà bọn họ cũng không có tiền.
Đôi mắt của Tần Mai đột nhiên sáng ngời, cô bé rõ ràng vô cùng vui mừng.
“Cảm ơn chị dâu cả……” Cô bé nhỏ giọng mở miệng, tay nắm chặt viên kẹo sữa kia.
Dung Yên mỉm cười, những đứa trẻ lễ phép luôn rất đáng yêu, “Người một nhà, không cần cảm ơn!”
Ba chữ người một nhà Dung Yên thuận miệng nói ra đã sưởi ấm trái tim của ba anh em nhà họ Tần....... Có một cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có chảy qua trái tim bọn họ.