Cố Lan sắp điên rồi, bởi vì tức giận nên mặt cô ta hồng lên.
“Ai hẹn anh? Chân của anh bị gãy thì liên quan gì tới tôi chứ? Anh chính là muốn tìm……” Cô ta dùng tay chỉ về phía Dung Yên: “Cô ta, có phải là vì cô ta…… nên anh mới vu oan cho tôi……”
Vừa dứt lời, mặt của cô ta lại ăn thêm mấy cú tát…… Tiếng bạch bạch bạch kia làm những người khác đều cảm thấy đau.
Mặt của Cố Lan đều bị đánh lệch cả đi, nửa bên mặt lập tức liền sưng cao lên: “Dung Yên, con khốn này……”
Mặt Dung Yên lạnh lùng.
“Vậy thì không cần đóng giả bộ dáng chị em tốt nữa, nhưng nếu nói đồ khốn thì ngoài cô ra không còn ai xứng đáng hơn. Cô không thanh bạch với Lưu Nhị, thế mà lại lừa tôi tới đây, là muốn đẩy Lưu Nhị sang chỗ tôi à?”
“May là tôi và Tần Dã cùng nhau lại đây, nếu không có phải âm mưu của cô đã thành công rồi đúng không?”
“A, cô có tâm kế thật, một bên lừa gạt tôi tới đây, một bên lại mang theo người trong đại đội tới tìm tôi, có phải cô cho rằng làm như vậy là có thể chuyển dời Lưu Nhị về chỗ tôi, do đó đạt được mục đích muốn chia tay với anh ta của cô đúng không?”
Từng câu hỏi như gõ vào trong lòng mỗi người ở đây.
Đặc biệt là người của đại đội Tần gia, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Cố Lan đã thay đổi.
“Tôi không có…… Cô nói bậy……” Cố Lan tức muốn hộc máu, cô ta hận không thể đi lên xé nát cái miệng này của tiện nhân Dung Yên này.
Lúc này Lưu Nhị lấy ra một tờ giấy nhăn dúm dó: “Đây là tờ giấy mà em viết cho anh, có phải phía trên viết 5h hẹn gặp mặt ở sau núi không?”
“Tôi chưa từng viết…… Không phải tôi viết……” Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Lưu Nhị đã sớm chết hơn một ngàn lần ở trong ánh mắt oán độc của Cố Lan rồi.
“Việc này rất đơn giản? Chắc chắn có thanh niên trí thức nhận ra chữ viết của Cố Lan, để cho bọn họ tới xem không phải được rồi sao”
Dung Yên nói như vậy, đại đội trưởng không thể không đứng ra: “Có ai nhận ra chữ của Cố Lan không?”
Ông ấy vừa mới nói xong thì Tần Đại Bằng liền đứng dậy, anh ta là người ghi sổ của đại đội: “Tôi biết, cũng vừa lúc mang theo sổ ghi chép, có thể so sánh thử xem”
Lấy sổ ghi chép vẫn chưa kịp cất trong nhà, lật tới chỗ Cố Lan ký tên để so sánh với tờ giấy mà Lưu Nhị đưa.
“Nét chữ giống nhau, chính là do Cố Lan viết”
Anh ta vừa nói ra lời khẳng định này thì Cố Lan liền há hốc mồm: “Không có khả năng……”
Chờ cô ta đoạt lấy tờ giấy kia thì thật sự muốn phát điên: “Chắc chắn là Dung Yên bắt chước nét chữ của tôi, cô ta muốn hại tôi……”
Dung Yên cười lạnh, nhìn về phía Lưu Nhị: “Đây là ai đưa cho anh?”
Lưu Nhị nhìn sát thần này, đương nhiên hắn ta biết mình nên lựa chọn như thế nào.
“Cố Lan, em không thừa nhận thì thôi, vì sao còn muốn liên lụy tới người khác? Em muốn để cho Tần Dã thuận tiện đánh chết anh sao? Đồ phụ nữ ác độc này……”