Đáng tiếc trẻ con không thể ăn cay, bằng không thêm chút ớt khô vào sẽ càng dân dã hơn.
Đúng rồi, còn có thể trồng chút ớt làm ít dầu ớt, trẻ con không thể ăn nhưng người lớn có thể ăn.
Hàn Thành làm việc quả nhiên giống như anh nói, vô cùng nhanh nhẹn, món lòng ở bên Tô Tiếu Tiếu vừa ra khỏi nồi thì anh cũng đã làm xong tất cả mọi việc, chăn đã giặt xong, củi đã bổ xong, đất cũng đã xới xong nốt, còn đi tắm thay một bộ quần áo rồi thuận tiện giặt luôn bộ đồ đó.
Tô Tiếu Tiếu mở hai cái nắp, nước canh hầm xương trắng ngà như sữa bò, lòng heo béo ngậy đặt nước sốt đỏ, hai cái nồi vang tiếng “ùng ục ùng ục,” có đầy đủ cả hương lẫn vẻ, thật sự có thể làm đứa nhỏ ở nhà cách vách khóc thét.
Cơm Nắm không ngừng nuốt nước miếng: “Cha ơi, mẹ làm món này thơm quá đi.”
Ngay cả Hàn Thành vốn không quá thèm ăn cũng bị tay nghề nấu nướng của Tô Tiếu Tiếu gọi ra con sâu tham lam, anh cũng nuốt nước miếng: “Rất thơm.”
Tô Tiếu Tiếu đang định kêu Hàn Thành múc lòng ra khỏi nồi để thả mì vào, thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói xa lạ: “Đây là mùi gì vậy? Thứ gì lại thơm như vậy?
…
Hàn Thành nghe được tiếng này, anh đưa mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu và giải thích: “Đây là Châu Ngọc Hoa vợ của Triệu Tiên Phong, mẹ của Cá Nhỏ, tính cách khá mạnh mẽ nhưng không phải người xấu gì.”
Còn câu phía sau Hàn Thành không giải thích là: Đại khái vì tính cách tương tự nên có quan hệ vô cùng tốt với mẹ của cơm Nắm.
Cơm Nắm nhảy cẫng trên đất: “Là dì Châu và Cá Nhỏ tới sao?”
Hàn Thành ôm đứa trẻ đi ra ngoài: “Chân vẫn chưa khỏi đi đường ít thôi.”
Tô Tiếu Tiếu hơi chỉnh lại quần áo, ôm Bánh Đậu nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế nhỏ cũng đi theo phía sau.
Đại khái là đồng chí nữ mang chữ “Hoa” trong tên đều khá thẳng thắn, Châu Ngọc Hoa vừa nhìn đã biết là kiểu con gái phương Bắc rất nhanh nhẹn đó, lớn lên cũng anh khí, cao hơn Tô Tiếu Tiếu có chừng một mét sáu gần nửa cái đầu, bộ quân phục mặc trên người cô ta lại trông có vẻ rất hiên ngang mạnh mẽ.
Chỉ là một tay cầm một cái rổ lớn, một tay còn lại dắt một đứa nhỏ khiến hình tượng uy vũ anh dũng này đã giảm đi hơn phân nửa.
“Chủ nhiệm Hàn, nghe Triệu Tiên Phong nhà chúng tôi nói anh đã dẫn một người mẹ về cho Cơm Nắm đúng không?” Châu Ngọc Hoa nhìn thấy đứa nhỏ được Hàn Thành ôm trong lòng đầu tiên có hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại bắt đầu chửi người: “Lúc đầu kêu anh đưa Cơm Nắm và Bánh Đậu cho tôi chăm trước mà anh không chịu nghe, anh xem bây giờ đều thành cái dạng gì rồi? Còn nhỏ hơn cả Cá Nhỏ nhà chúng tôi một vòng, nhìn thấy mà đau lòng, Cơm Nắm qua đây để dì bế nào.”
Châu Ngọc Hoa thuận tay để cái rổ lên đầu bờ tường vây, buông tay Cá Nhỏ ra duỗi tay tới ôm Cơm Nắm.
Nói đến cũng thật trùng hợp, Hàn Thành và Triệu Tiên Phong là bạn học cùng trường quân đội, còn Châu Thúy Hoa và mẹ của Cơm Nắm là Dương Mai cũng là bạn học đại học, cho nên mối quan hệ của hai người vô cùng tốt, khi Dương Mai mới đi Châu thúy Hoa đã nói trước muốn đón hai đứa trẻ qua chăm sóc, đợi Hàn Thành tìm được người vợ tái giá thích hợp sẽ đón đứa trẻ về sau.
Hàn Thành không đồng ý, cơ thể của hai người già trong nhà Triệu Tiên Phong cũng không tốt cho lắm, hai vợ chồng bọn họ công việc vốn đã bận rộn, khi sức khỏe của hai vợ chồng già vô cùng xấu, Châu Thúy Hoa đi làm sẽ còn phải chăm thêm con, nên anh làm sao còn không biết ngại đi làm phiền bọn họ thêm?
Nhưng nhắc đến chuyện này Hàn Thành cũng vô cùng hối hận, lúc đầu vội vàng đi làm nhiệm vụ không suy nghĩ chu toàn, Châu Thúy Hoa lại mang vẻ mặt hiền lành tìm tới cửa, nói rõ tốt xấu gì cũng sẽ chăm sóc con anh tử tế nên anh mới đưa ra quyết định sai lầm này.
Cũng khó trách Châu Ngọc Hoa lại tức giận như vậy, bây giờ nghĩ lại lúc đầu chắc hẳn nên lập tức đưa con đến nhà cô ta rồi lại tìm bảo mẫu chăm giúp mới đúng.
Hàn Thành cũng không ngờ mình sẽ bị thương nghiêm trọng, nếu không phải nghỉ dưỡng thương vài tháng thì khi vừa mới phát hiện ra Châu Thúy Hoa đối xử với con không tốt đã đi đón lũ trẻ về rồi.
Nhưng nếu như vậy anh sẽ không gặp được Tô Tiếu Tiếu, có xác suất lớn sẽ chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức hoặc là tìm một người trong đoàn văn công, hoặc là tìm một người trong bệnh viện của Châu Ngọc Hoa.
Cơm Nắm rất thông minh nhớ chuyện sớm, hiển nhiên nhận ra Châu Ngọc Hoa nên tự động tự giác duỗi tay cho cô ta bế.
Đứa nhỏ vừa vào tay, Châu Ngọc Hoa lại bắt đầu chửi người: “Cả người toàn xương ôm vào đâm hết vào tay, ngày mai đưa tới bệnh viện của chúng tôi đi, tôi tìm một bác sĩ khoa nhi kiểm tra cẩn thận cho bọn nhỏ, dinh dưỡng không đủ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trí não, đến khi đó đi học sẽ không theo kịp.”