Nghe vậy, Ninh Kim Sinh tức đến mức máu dồn lên não, ông nghiến răng nói: “Cái thứ mất dạy, hôm nay tôi có lôi cũng phải lôi được nó về nhà họ Giang! Nếu còn dám tác oai tác quái, tôi sẽ đánh gãy chân nó mới thôi!”
Nghiến răng nói xong câu này, ông cũng vung tay rời đi luôn. Giang Ngạn Giang Nguyên chỉ thấy ông tức giận đùng đùng bước ra khỏi cửa, cũng không biết ông đi làm gì, mà hai anh em chúng nó lúc này chỉ muốn ăn một miếng cơm ngon.
Ninh Kim Sinh đi đến trạm thêu trước, thấy trạm thêu trống không không có một ai, ông lại quay lại phòng nhân giống của đội hai. Khi đến phòng nhân giống, Ninh Hương vừa hay đang nhóm lửa nấu cháo.
Ông đanh mặt, không nói lời nào trực tiếp nắm lấy cổ tay Ninh Hương, kéo cô đứng dậy lôi ra ngoài. Ninh Hương vùng vẫy nhưng không rút được tay ra, không nhịn được nặng lời nói: “Ninh Kim Sinh ông định làm gì?”
Ninh Kim Sinh cũng tức giận vô cùng, “Tao là cha mày!”
Ninh Hương vùng vẫy nhưng không thoát được, liền cúi đầu xuống cắn mạnh tay ông.
Ninh Kim Sinh đau đớn liền buông cô ra, giơ tay lên định tát cô một cái.
Ninh Hương đứng im tại chỗ không động đậy, trừng mắt nhìn Ninh Kim Sinh.
Bàn tay giơ lên cao không rơi xuống, Ninh Kim Sinh và Ninh Hương nhìn nhau, Ninh Hương mở miệng trước: “Đánh đi! Trừ khi hôm nay cha đánh chết con, đem xác đưa về nhà họ Giang, bằng không đừng mong con quay về.”
Ninh Kim Sinh suýt nữa bị cô chọc tức điên, Ninh Lan Ninh Ba Ninh Dương có bướng bỉnh cỡ nào cũng chưa làm ông tức đến mức độ này. Ông nhìn Ninh Hương, không dám tin đây là đứa con gái cả ngoan ngoãn hiền lành ngày trước.
Trong lúc vẫn chưa đánh mất lý trí, Ninh Kim Sinh hạ tay xuống, nhìn Ninh Hương hỏi: “Giang Ngạn và Giang Nguyên đích thân đến đón mày về mà còn không chịu về, mình định như thế nào? Cứ phải Giang Kiến Hải đến đón mày đấy à?”
Ninh Hương cười lạnh: “ Giang Kiến Hải đến đón con cũng không về, con muốn anh ta đến ly hôn với con.”
Ninh Kim Sinh siết chặt ngón tay, thật nhịn không nổi muốn đánh Ninh Hương một cái. Ông nghiến chặt răng, ánh mắt nhìn Ninh Hương như có ánh lửa, dường như thật sự muốn đánh chết đứa con gái này.
Ông tự ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn Ninh Hương nói: “Gả cho Giang Kiến Hải, mày còn có điều gì không vừa lòng? Không nói nơi khác, ở đại đội chúng ta, có biết bao nhiêu người ăn không no, mặc quần áo chắp chắp vá vá. Nếu như gả cho một người nghèo như thế, có phải mày sẽ chết luôn không? Tính toán với một đứa trẻ, làm loạn lên đòi ly hôn, không sợ người ta cười vào mặt!”
Ninh Hương vẫn như cũ trừng mắt, “Con không cần biết người đó giàu hay nghèo, con chỉ hi vọng người trong nhà tôn trọng con, coi con như một con người. Chứ không phải dựa vào tiền bạc quyền thế, cả một cuộc đời không coi con là người!”
Ninh Kim Sinh tức giận, “Sao lại không coi mày là người? Đăng ký giấy kết hôn rồi, sính lễ cũng cho rồi, dù là tái hôn nhưng cũng tổ chức hôn lễ đàng hoàng, mày đường đường chính chính gả và nhà họ Giang, là con dâu nhà họ Giang, sao lại không coi mày là người?”
Ninh Kim Sinh thấy bộ dạng không chịu nghe lời của cô, tiếp tục nói: “Một tí khổ trước mắt cũng không chịu được, mày còn muốn hưởng phúc? Chẳng qua cũng chỉ là hầu hạ một mẹ chồng khó tính, chăm sóc ba đứa con nhỏ, ba cái việc nhỏ này đã tính là gì? Mẹ chồng mày không đối xử tốt với mày, đồ ngon cũng không để cho mày, mày cũng nên nhìn lại xem có phải là lỗi của bản thân không. Hơn nữa bà ta cũng sắp 70 rồi, còn sống được vài năm nữa đâu? Đợi bà ta chết rồi, mày đưa ba đứa nhỏ lên thành phố, có ai là không ngưỡng mộ? Đến lúc đó hầu hạ Giang Kiến Hải cho tốt, chăm sóc tốt ba đứa trẻ, còn có cái tốt gì không vào thân mày?”
Ninh Hương nhìn Ninh Kim Sinh, nghe những lời sớm đã nghe qua rất nhiều lần rồi. Cô nghĩ trong lòng, dùng cách nói của người khác, đều là chỉ vì muốn tốt cho cô. Cho dù cô giải thích thế nào cũng là không biết tốt xấu, đầu óc có vấn đề.
Nếu đã nói thế nào cũng là không biết tốt xấu, cũng là làm chuyện ngu dốt, chi bằng trực tiếp hành động.
Cô nhìn Ninh Kim Sinh, nói: “Cầu xin cha mẹ tha cho con, từ nhỏ con muốn đi học, cha mẹ bắt con bỏ học kiếm tiền nuôi gia đình, con không muốn gả cho Giang Kiến Hải, cha mẹ anh ta có điều kiện bắt con lấy anh ta, bây giờ con sống không hạnh phúc muốn ly hôn, cha mẹ lại ngăn cấm không cho con ly hôn. Tại sao cha mẹ phải sinh ra con, sinh con ra để cả nhà hút máu con sao? Con không muốn phải hầu hạ người khác nữa! không muốn sống mà phải nhìn sắc mặt người khác! Con muốn ngẩng cao đầu vui vẻ mà sống, con muốn ly hôn!”