Cả nhà sau khi ăn no, Ninh Hàn giúp đỡ mẹ dọn dẹp chén đũa, ba đứa nhỏ Ninh Hàng, Ninh Hiên với Tại Tại tay nhỏ kéo tay nhỏ, từng người cầm theo giỏ tre nhỏ, chuẩn bị xuống ruộng nhặt lúa mạch.
Nhưng mà mẹ đã nói, nhặt một giỏ đổi ba viên đường.
Vấn đề này liên quan đến việc ăn vặt của ba đứa nhỏ, không thể lười biếng được!
Tô Hân Nghiên ngồi xổm trong bếp rửa chén nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của con gái sắp lao ra khỏi cửa, vội cao giọng nhắc nhở cô bé: “Tại Tại, đội mũ lên, con gái mà phơi cho đen thì không còn đẹp nữa đâu.”
“Mũ, mũ của con đâu rồi?”
Được mẹ nhắc nhở, Tại Tại vô thức mà sờ lên đầu, rỗng tuếch, lúc này mới phát hiện bản thân đã quên đội mũ, vội vã tìm lung tung khắp nơi.
“Em gái anh tìm giúp em.” Ninh Hiên lôi kéo anh hai cùng nhau giúp em gái tìm mũ.
Nhìn thấy ba con ruồi nhỏ vo ve chạy vài vòng trong sân, đôi mắt cũng chỉ biết nhìn trên đất, cũng không biết ngẩng đầu lên, Tô Hân Nghiên bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Các con ngẩng đầu nhìn thử xem.”
“Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?”
“Không nhìn thấy nha.”
“Mũ không thấy đâu nữa.”
Ba đứa nhỏ cùng ngẩng đầu nhỏ lên, giống như chuột trong hang ngầng đầu lên thăm dò, kết quả nhìn trái xem phải, lại thấy được chiếc mũ cỏ nhỏ treo phía sau cửa.
Tô Hân Nghiên: “…”
Ba đứa nhỏ ngốc nghếch này.
Cuối cùng vẫn giúp Ninh Hàn mẹ rửa xong chiếc nồi không thể nhìn nổi nữa, lau tay nhấc người đi giúp các em trai em gái lấy mũ rơm.
Ba chiếc mũ, ba kích cỡ khác nhau, tất cả đều là Tô Hân Nghiên dựa theo kích thước chiếc đầu nhỏ khác nhau của đứa nhỏ mà dùng cỏ lau bện riêng cho chúng.
Ninh Hàn dò số, mỗi người một con số riêng đưa cho bọn nhỏ, lúc này mới đuổi đám nhãi ồn như vịt này ra khỏi cửa.
Trước khi đi còn không quên nói với mẹ một tiếng: “Mẹ, con dẫn bọn chúng đi làm việc đây.”
“Được, con cũng nhớ phải đội mũ lên đó.”
Giữa trưa ngày hà, thời tiết rất nóng, nếu như không chống nắng cho tốt, có thể bị phơi cháy hết một lớp da.
Huống chi làn da đứa nhỏ non mềm, càng phải chú ý hơn.
Hiện tại không có kem chống nắng gì, Tô Hân Nghiên chỉ có thể tự thân chống nắng thôi.
Mang theo các em trai em gái đến trong ruộng, Ninh Hàn vung tay về phía ‘giang sơn’ mà buổi trưa cậu vất vả ‘giành’ được, dũng cảm nói: “Bên này đều là địa bàn của chúng ta, cứ việc nhặt!”
“Xông lên, nhặt lúa mạch thôi!” Khuôn mặt của hai đứa nhỏ Ninh Hiên với Tại Tại hưng phấn mà chạy ra, nhặt lúa mạch với ai, không bằng nói là ở vui vẻ.
“Ninh Hàng, trông chừng em trai em gái.” Dặn dò em hai một tiếng, Ninh Hàn lập tức chạy đi tìm đại đội trưởng lấy việc làm.
Cậu đã có thể đi theo những người lớn cùng làm công kiếm điểm công rồi, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thân mình cậu cao, sức lực lớn, làm việc lại nhanh nhẹn, cả ngày có thể lấy được bảy tám điểm công, không hề thua kém một số người lớn.
“… Ồ.” Phản ứng của Ninh Hàng chậm nửa nhịp, lời nói cũng chưa nói xong, anh cả nhà mình đã không thấy tăm hơi nữa.
Cậu bé mê man nhìn khắp nơi, mắt thấy giữa đồng ruộng kia hai đứa nhỏ càng vui vẻ càng chạy xa, vội cầm theo nước lúc trước khi ra khỏi cửa mẹ đưa cho chạy theo sao.
“Đừng chạy lung tung, khát nước thì tìm anh lấy uống.”
Không ai để ý đến cậu bé.
“Lúa mạch… Lúa mạch… Ở nơi nào vậy ở nơi nào…”
Ninh Tại Tại vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống đồng ruộng đã bị thu hoạch tìm kiếm bị lúa mạch còn sót lại.
Cô bé cẩn thận tìm kiếm, nhưng nhặt một hồi lâu, trong rổ nhỏ cũng cũng chỉ có sáu cây lúa mạch bé tẹo tèo teo, trong đó còn có một nửa đều là loại bị vỡ ra, căn bản không mấy hạt lúa mạch loại này.
Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ, rất nhiều người đều mồ hôi ướt đẫm, quần áo ướt đẫm từ lâu.
Tiểu Tại Tại cũng vậy, khuôn mặt nhỏ bị nóng đến đỏ rực, phủ đầy mồ hôi.
Cô bé ngồi xổm lâu, vốn định đứng lên từ từ, kết quả lại ngã một cái ngồi bệt xuống đất.
Tiểu Tại Tại bị ngã xuống đất theo bản năng mà ngẩng đầu, miệng nhỏ mếu méo, uất ức vô cùng muốn tìm anh trai nhà mình.
Không tìm thấy anh trai, ngược lại thấy được Nhị Ma Tử ở cùng thôn đang lén lút, vẻ mặt sốt ruột mà nhìn đầu khoan trong đống cỏ khô cách đó không xa.
[Mới vừa nghe lén được đại đội trưởng lát nữa muốn dẫn người tới chuyển đống cỏ khô đi, bên trong còn cất giấu lương thực mình nhân lúc làm việc trộm tới nữa, nhanh chuyển sang chỗ khác, miễn cho bị phát hiện thì toang.]
“!”
Đôi mắt Tiểu Tại Tại mở to tròn.
Cô bé đọc được, tâm tư nho nhỏ trên mặt Nhị Ma Tử.
Thuật đọc mặt của Ninh Tại Tại sở dĩ gọi là thuật độc mặt, mà không phải thuật độc tâm gì đó, chính là bởi vì cô bé thật sự ‘ đọc ’ được đủ loại thông tin thể hiện ra trên mặt người khác.
Cảm xúc, trạng thái, động tác, tiềm thức…
Những manh mối vô cùng nhỏ nhặt này đều sẽ bị hai mắt tự động thu thập rời điều chỉnh cho ra, lại dùng hình thức đọc, trực tiếp truyền vào đại não.
Thứ gọi là ‘ đọc ’ này, chính là trực tiếp đọc, cùng loại với những chữ bên trong đầu cô bé hỗ trợ cô bé đọc, với lại cũng không bị giới hạn về mặt tri thức của Tiểu Tại Tại.
Cho dù cô bé mới bốn tuổi, cho dù cô bé chẳng biết được bao nhiêu chữ, nhưng cô bé là có thể đọc được tâm tư thể hiện ra bên ngoài của đối phương.
Chẳng qua sau khi đọc ra rồi có thể lý giải được hay không, đây chính là thể chữ giống nhau giữa người cổ đại với người hiện đại, mỗi chữ đều quen, nhưng ghép chung lại có ý nghĩa gì, vậy thì mỗi người mỗi ý.
Cũng may, bình thường giống như Nhị Ma Tử vậy tâm tư trong lòng gì đó đều biểu hiện rõ ràng lên trên mặt, Tiểu Tại Tại có thể đại khái hiểu được ý kia.
Nhị Ma Tử trộm lương thực của đội!
Đây chính là sai lầm nghiêm trọng mà đứa trẻ bốn tuổi nào cũng biết.
Cũng không rảnh để tâm đến uất ức, Tiểu Tại Tại lập tức bò dậy, quay đầu lộc cộc chạy đi tìm cách đó anh hai ở cách đó không xa.
Ninh Hàng ở ruộng bên cạnh, có một đám nhóc choai choai, còn có đám nữ thanh niên trí thức trong thôn cùng đào đậu phộng.
Việc này khá thoải mái hơn, nhưng cả ngày nhiều lắm chỉ có thể lấy năm điểm công.
Trên người cậu bé gánh trọng trách trông chừng em trai em gái, cho nên vừa đào, còn phải vừa hay ngẩng đầu, nhìn xem em trai em gái cách đó không xa.
Lúc này, Tiểu Tại Tại vừa chạy tới, cậu bé lập tức phát hiện.
Cho rằng em gái xảy ra chuyện gì, cậu bé vội ném xuống đậu phộng mới đào một nửa, chạy tới quan tâm nói: “Làm sao vậy? Bị sâu cắn?”
Trong ruộng sâu nhiều, răng cứng, cho dù mặc quần dài cũng rất khó bảo đảm có thể hoàn toàn ngăn được sâu tập kích.
Em gái trời sinh làn da non mềm, lại sợ đau sợ ngứa, bị cắn một cái thể nào cũng khó chịu đến khóc nhè.
Vừa nghĩ đến điều này, Ninh Hàng vội nhìn về phía em gái.
Hốc mắt không đỏ, cũng không nước mắt, còn may là không khóc.
Tiểu Tại Tại ngày thường không thích khóc, nhưng mà vừa khóc thì như rống, ngay cả một người bình thường lạnh nhạt trầm ổn như Ninh Hàng cũng sợ cô bé.
“Tại Tại không bị sâu cắn, chuyện… Chuyện khác.” Tiểu Tại Tại lôi kéo ống tay áo của anh hai, tay nhỏ chỉ vào đống cỏ khô bên bên cạnh bờ ruộng kia, ý bảo cậu bé nhìn qua.
Tiếng non nớt nhưng sốt ruột.
Mắt Ninh Hàng lộ ra nghi hoặc, tuy rằng không biết em gái bảo mình nhìn thứ gì, nhưng vẫn nhìn qua cùng cô bé thử xem.
Vừa đến gần, cậu bé lập tức nhạy bén phát hiện không đúng lắm.
Cố ý vòng đến phía sau đống cỏ khô, quả nhiên, trong đống cỏ khô có nhiều cái hang, một đôi giày lộ cái ngón chân to còn đang đứng bên ngoài hang.
Người bên trong nhích tới nhích lui, nhìn không ra người đó là ai, cũng không biết người đó đang làm gì, nhưng người này cũng không gây cản trở hai anh em nhà họ Ninh im lặng vây xem.
Nhị Ma Tử lao lực đào ra được nửa túi lương thực mà bản thân cẩn thận giấu kỹ từ bên trong đống cỏ khô kia ra, anh ta vốn là nóng đến nỗi toát hết mồ hôi, hiện tại còn dính cỏ khô đầy người, toàn thân đều lại dính nhớp vừa ngứa vừa khó chịu, không ngừng âm thầm thóa mạ bản thân.
Cho dù biết có tội lười, sớm biết thế thì sẽ không để chỗ này.
Dọn hết lương thực đã trộm về gia giấu đi thật tốt, không ai có thể phát hiện, an toàn.
Kết quả cũng không biết bản thân lúc ấy cọng thần kinh nào bị giựt nữa, lại vì chuyện tiết kiệm hai con đường kia, thế mà còn nghĩ buổi tối tan làm lại đến thuận tay mang về nhà.
Hiện tại hay rồi, đừng nói chờ đến buổi tối, chậm một chút nữa thì sẽ bị phát hiện!
Tuy nói không nhất định sẽ tra đến anh ta được, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn lương thực bản thân rất vất vả trộm được bị người khác mang đi?
Nhị Ma Tử chu mông, thở hổn ha hổn hển kéo lương thực ra.
Cũng không nói lương thực kia nặng bao nhiêu, du sào cũng phải dùng hai tay, chủ yếu là tư thế này quá ngượng, không dễ dùng lực.
Thật vất vả bò ra được, hít thở không khí mới bên ngoài, Nhị Ma Tử nhẹ nhàng thở ra.
“Ở bên trong nghẹn chết mình, ý? Sao trời đen rồi.”
Nghi ngờ ngẩng mắt nhìn, ánh mặt trời chói lọi vẫn còn ở trên trời, nhưng vì sao chỗ anh ta lại tối như thế?
À, thì ra còn có thêm nhiều bóng người.
Bóng người, tối cũng bình thường.
Vẻ mặt Nhị Ma Tử bình tĩnh mà bò dậy, vỗ cọng cỏ trên đầu, giơ tay tự tin mà chào hỏi với cả đám người phía trước: “Ha, chào buổi chiều.”
Dứt lời, anh ta lập tức cầm theo túi lương thực quay đầu chạy.
Giây tiếp theo, sau lưng lập tức vang lên ra một tiếng trẻ con cực kỳ to: “Anh ta trộm lương thực!”
Ninh Hiên vừa gào lên, Ninh Tại Tại cũng ồn ào theo: “Trộm, tên đáng ghét!”
Ninh Hàng nhìn chung quanh còn ở người lớn đang ngây ngốc, nhíu mi, bình tĩnh mà nhắc nhở nói: “Anh ta muốn bỏ chạy, không bắt lại sao?”
Những người lớn như tỉnh khỏi mộng lập tức vừa kêu lên có người trộm lương thực vừa đuổi theo đi.
Rất nhanh toàn bộ yên bình của thôn Thẩm Gia đã bị đánh vỡ, tất cả người đang làm việc trên đồng đều bị kinh động đến, hùng hổ mà gia nhập vào đội ngũ đuổi bắt tên trộm lương.
Thời buổi này, lương thực chính là liên quan đến mạng của một nhà lớn bé.
Đặc biệt là phần lương thực bị trộm đi này còn thuộc về thuế lương của mọi người, là tài sản của đoàn thể nhân dân.
Hiện tại có người to gan lớn mật mà trộm mạng của bọn họ, tài sản của bọn họ, cũng khó trách mọi người phẫn nộ thành như vậy.
Lực lượng phẫn nộ của quần chúng là cực kỳ to lớn.
Không tới nửa giờ, Nhị Ma Tử đã bị trói lại mà ném ở chính giữa sân phơi lúa, cán bộ và các thôn dân xung quanh thôn, ngay cả đám thanh niên trí thức đều đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Tiểu Tại Tại là người phát hiện đầu tiên, bị anh hai nắm đi tới làm nhân chứng.
Nói đến thì cũng do Nhị Ma Tử này xui xẻo.
Trộm lương thực bị Tiểu Tại Tại phát hiện không nói, còn bị cô bé gọi một đám người tới vây xem, bị bắt ngay tại trận, căn bản không cách nào chống chế.
Thật ra ngay từ đầu Tiểu Tại Tại chỉ gọi tới anh hai nhà mình thôi.
Lại không dự đoán được anh ba nhìn thấy bọn họ cũng đi theo, sau đó hai nữ thanh niên tri thức vốn dĩ đang đào đậu phộng, lòng hiếu kỳ khá nặng cũng cùng lại đây, những người khác nhìn thấy cả đám bọn họ vây quanh không biết đang nhìn cái gì, cũng chạy tới vây xem.
Kết quả hết người này đến người khác, cứ như vậy hình thành đám người vây xem hiện trường phạm tội.
Người tận mắt nhìn thấy quá trình này cũng không biết nên nói điều gì.
Chỉ có thể nói, Nhị Ma Tử quá xui xẻo.
Ồ không, là người làm chuyện xấu sẽ luôn gặp báo ứng.
Chương này mình xin tặng bạn Kathy02. Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình.