"Vợ tôi từ khi có thai đến giờ tâm tình ngày càng không tốt, ngày thường luôn suy nghĩ rất tiêu cực, trước đây còn muốn phá thai, bị mẹ tôi ngăn cản, không nghĩ rằng lần này lại độc ác như vậy, trực tiếp muốn nhảy lầu, biết việc này thời điểm chân tôi đều bị doạ cho mềm nhũn, rõ ràng trước đây cô ấy không phải như vậy mà..."
Khả năng đúng là do ngột ngạt đến cực hạn, không nhịn được muốn phá bỏ, Hà Kiến Quốc một bên lau nước mắt, một bên lải nhải.
Anh thật sự không nghĩ ra.
Từ khi vợ anh gả vào, người nhà anh đối xử với cô ấy tuy không được tốt lắm nhưng không đến nỗi khắc nghiệt, hơn nữa từ khi cô ấy mang thai thì lại càng đối sử tỉ mỉ chu đáo hơn, làm sao vợ anh lại có tư tưởng muốn chết chứ?
Trong lòng Hà Kiến Quốc mang cả nghìn câu hỏi, nhưng đáy lòng Tô Hân Nghiên lại hiểu rõ.
Vị thai phụ kia coi thường mạng sống bản thân chỉ sợ là đã bị trầm cảm khi mang thai.
Hiện ở niên đại này, thai phụ mà bị bệnh này, khả năng không có người chuyên môn chú ý tới, càng không có lời giải thích cho bệnh trầm cảm khi mang thai.
Tất cả mọi người đều đang vì lấp đầy bụng mà nỗ lực làm việc, ai rảnh rỗi đi lo cho mấy bệnh liên quan đến tâm lý này?
Nông thôn còn có một ít thai phụ, bụng tám tháng rồi, vẫn còn phải làm việc kia kìa.
Tô Hân Nghiên thậm chí nghe nói qua, có người phụ nữ nhanh nhẹn, trực tiếp tự sinh, sinh xong ngày thứ hai, không quen được hầu hạ nên trực tiếp dậy đi làm việc.
Cũng khó trách năm đó cô sinh Tiểu Tại Tại mới nghỉ ngơi hơn một tháng, liền bị những bà tám trong thôn thuyết tam đạo tứ tòng.
Cũng may Tô Hân Nghiên căn bản không để ý những lời kia, không quan tâm.
"Xin lỗi a đồng chí, tâm tình của tôi nhất thời xúc động rồi, thất thố."
Sau khi khóc than xong, Hà Kiến Quốc lấy lại lý trí, bắt đầu cảm thấy lúng túng, mình lại ở trước mặt người xa lạ khóc thành dạng này, thực sự quá mất mặt.
Lau mặt, cố nén kích động muốn xoay người bỏ chạy, Hà Kiến Quốc đưa tay vào trong túi móc móc, tìm ra một tờ năm đồng cùng một tờ giấy ghi rõ địa chỉ, đưa cho Tô Hân Nghiên.
"Hộ sĩ vừa mới nói với tôi, đồng chí vì cứu vợ ta mà bị thương, tiền này coi như là tôi bồi thường tiền thuốc thang cho đồng chí, còn có cái này, là địa chỉ nhà của chúng tôi , tôi là nhân viên của cung tiêu xã, đồng chí nếu như có nhu cầu gì, cứ đến tìm tôi hỗ trợ."
"Không cần, tôi chỉ đơn thuần là muốn cứu người, làm sao phải bồi thường?" Tô Hân Nghiên đem tiền đẩy trở lại.
Hà Kiến Quốc nói cái gì cũng đều muốn đem tiền kín đáo đưa cho Tô Hân Nghiên.
Cuối cùng Tô Hân Nghiên bị bất đắc dĩ, thu năm đồng tiền này, rồi đưa lại cho đối phương bốn đồng.
"Tiền thuốc thì tôi chỉ mất gần một đồng, nếu giờ đồng chí muốn bồi thường, cũng chỉ cầm một khối là đủ rồi."
Sau khi nói xong lời này, cô kiên quyết không chịu thu thêm.
Thấy cô như vậy, Hà Kiến Quốc chỉ có thể một bên cảm thán mình gặp được người tốt, một bên thu tiền lại, nhưng tờ giấy viết địa chỉ thì vẫn kiên trì muốn Tô Hân Nghiên nhận lấy.
"Cung tiêu xã của chúng tôi thỉnh thoảng sẽ có chút hàng tồn kho, chỉ để cho nhân viên bên trong mua với giá cả phải chăng, cũng không cần phiếu, nhà đồng chí có nhiều trẻ con, chắc hẳn cần rất nhiều đồ dùng, nếu đồng chí cần cứ tới tìm tôi."
Khoan hãy nói, bởi vì cô kiên trì hàng năm chí ít phải may một bộ đồ mới cho cả nhà, vì thế phiếu vải trong nhà đúng là khan hiếm nhất.
Nông thôn luôn kiểu tự cung tự cấp, có rất ít chỗ có thể kiếm được phiếu.
Mà các loại phiếu nhà họ, đề do Ninh Viễn Hàng ở trong bộ đội trợ cấp, hoặc đổi với người khác, bỏ tiền ra mua.
Vì thế có được cơ hội tốt này, Tô Hân Nghiên căn bản không thể cự tuyệt.
Nhờ vào cơ hội tốt đó, nếu có thể mua được vải, bọn nhỏ đến tết có quần áo mới.
Cảm ơn xong, cũng bồi thường xong , Hà Kiến Quốc thức thời không quấy rầy nữa, rất nhanh cáo từ ly khai.
Anh còn phải chạy về đi làm, vợ mình thì được mẹ chăm sóc rồi, cô ấy chắc cũng được mẹ khuyên cho tỉnh táo.
*
Tiểu Tại Tại là bị đói bụng tỉnh.
Bé buổi trưa khóc xong sau trực tiếp liền ngủ, chưa kịp ăn cơm trưa, hiện tại bụng nhỏ không ngừng ùng ục ùng ục lên tiếng kháng nghị, kiên quyết đánh thức chủ nhân.
"Đói bụng ~ "
Con mắt còn chưa mở, liền lấp tức réo đói.
Vẫn đang ôm con gái, Ninh Viễn Hành đảm nhiệm là nệm thịt nghe thấy trong lồng ngực truyền đến động tĩnh, cúi đầu nhìn , đối diện với gương mặt kiểu " Bảo Bảo đói bụng lắm rồi. cần có gì ăn cơ. " , không khỏi bật cười.
"Mẹ con có phần canh gà lại cho con đó , Tại Tại muốn ăn sao?"
"Muốn!" Vừa nghe thấy có đồ ăn, Tiểu Tại Tại lập tức mở mắt, nhìn xung quanh tìm đồ ăn.
Tô Hân Nghiên đứng dậy đưa cho con gái bát canh gà.
Bát canh gà này mới từ ống trúc đổ ra, còn nóng hổi , Tiểu Tại Tại sợ nóng, muốn ba ba thổi thổi mới bằng lòng ăn.
Ninh Viễn Hành lần đầu tiên đút canh cho con gái, động tác có chút ngốc, có điều anh đút rất cẩn thận, không đem canh vương ra.
Được lấp đầy bụng, Tiểu Tại Tại cũng tỉnh táo.
Bé giẫy giụa từ ba ba trong lồng ngực nhảy xuống, chạy đến một bên giường bệnh bà nội, nhìn bà nội đang ngủ say.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, không thể đánh thức bà nội nha." Tô Hân Nghiên ở phía sau nhắc nhở con gái.
Tiểu Tại Tại chăm chú nhắm chặt miệng nhỏ, bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền nằm nhoài ở chỗ này xem, cũng không dám tới làm phiền.
Sau một lát, thấy bà nội ngủ rất sâu, mà ba ba và mẹ bị các anh trai hấp dẫn sự chú ý, không ai quan tâm bé.
Cơ hội tốt!
Tiểu Tại Tại lập tức lấy đường mà mình giấu, nhét vào bên trong chăn của bà nội, lại có tật giật mình tự quay đầu chạy đi, nhào tới trên người anh hai.
Đột nhiên bị em gái tập kích, Ninh Hàng theo bản năng giơ cao sách trong tay lên, một tay ôm lấy thân hình nhỏ này, một mặt không cảm xúc.
"Anh hai, anh đang nhìn cái gì thế?"
Câu hỏi có nội hàm, thế nhưng đầu óc Ninh Hàng tạm thời còn chìm đắm trong các loại công thức toán học , không thể chú ý tới dị thường của em gái.
Cậu bé thành thật trả lời: "Toán học Sơ trung."
Nếu như nói Ninh Hàn là đứa trẻ có giá trị vũ lực cao nhất Ninh gia, như vậy thì Ninh Hàng chính là đứa trẻ có chỉ số thông minh cao nhất Ninh gia.
Năm nay cậu bé mới mười tuổi , đã nhảy lớp đến mười một, cùng cấp với anh cả Ninh Hàn .
Hiện tại các cấp đi học cũng được chia đơn giản, cũng chính là năm năm tiểu học, hai năm Sơ trung, hai năm Cao trung.
Bình thường quy định trẻ con bảy tuổi liền có thể đưa đi tiểu học, nhưng trên thực tế không có nghiêm khắc như vậy.
Đặc biệt địa phương nông thôn nhiều người mang trẻ con đến trường là để cho giá viên trong coi hài tử, đem đứa trẻ mói bốn năm tuổi đưa đi.
Dù sao cái tuổi này hài tử rất nghịch ngợm, để ở nhà ngoại trừ nghịch ngợm gây sự thêm gặp rắc rối ở ngoài, người lớn còn phải tiêu hao tinh lực đi chăm sóc bọn họ.
Còn không bằng ném lũ quỷ con này đến trường sớm một chút còn có thể bớt mệt.
Ninh gia nhiều trẻ con, người lớn thì lại ít, rõ ràng không thể trong nom được hết.
Rất nhiều người đều khuyên Tô Hân Nghiên nên sớm đưa các con đi học, như vậy liền có thể an tâm, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn kiên trì để bọn nhỏ tròn sáu tuổi mới đưa đi học, thêm tuổi mụ nữa là bảy tuổi lại cho đưa đi học.
Để cho các con có một tuổi thơ trọn vẹn.
Được lợi từ những lời này, Tiểu Tại Tại còn thời gian hai năm có thể thoả thích chơi đùa.
Tiểu Tại Tại ở trong bệnh viện chơi và bà nội đến bốn giờ.
Bốn giờ rưỡi chiều, xe bò của Trần Thất gia gia liền sẽ lên trên trấn đón người, năm giờ hơn tí là khởi hành đưa người về thôn.
Vì thế trước thời gian này, bọn họ phải rời đi.
Tô Hân Nghiên dẫn bốn đứa bé, tạm biệt với Ninh Viễn Hành, sau đó mang theo bọn họ ra bệnh viện.
Tiểu Tại Tại hai bên trái phải nắm tay mẹ cùng ảnh cả, đầu nhỏ thỉnh thoảng quay đầu về phía sau xem, mắt thấy sắp ra khỏi cửa lớn bệnh viện, ba ba lại không ra cùng, nhịn không được chân nhỏ gấp đến mực giậm bạch bạch xuống mặt đất.
"Mẹ, mẹ, quên người rồi, ba ba, ba ba chưa xuống."
Tiểu nãi âm gấp đến độ run rẩy.
Bị dáng vẻ này của con gái làm cho buồn cười, Tô Hân Nghiên một bên cười một bên giải thích cho bé hiểu: "Ba ba không theo chúng ta về nhà, ba ba còn phải ở lại trong bệnh viện chăm sóc bà nội."
"A?" Tiểu Tại Tại ngẩn ngơ, chân đã không giẫm nữa, bé nghiêng đầu, nhìn mặt mẹ: "Ba ba thật sự không trở về nhà sao?"
"Thật sự." Tô Hân Nghiên cúi người, để cho con gái có thể nhìn rõ mặt mình hơn.
Mẹ không có lừa bé.
"Được rồi." Chu cái mỏ nhỏ, tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng Tiểu Tại Tại vẫn tiếp nhận hiện thực này.
Ba ba phải chăm sóc bà nội, Tại Tại không thể tùy hứng.
Khả năng là xem tâm tình của đứa nhỏ quá buồn, vì để động viên bé, Tô Hân Nghiên dẫn các con tới quán cơm quốc doanh mua cho mỗi người một cái bánh bao lớn.
Cầm bánh bao lớn nóng hầm hập ở trên tay, Tiểu Tại Tại giờ đây đã để hình ảnh của ba ba ra sau đầu, chỉ lo a ô a ô gặm bánh bao.
Ăn một miệng đầy nước mỡ, mắt to sáng lấp lánh.
"Mẹ, bánh bao thịt thật ngon, cho mẹ ăn nè!"
Kiễng mũi chân lên, tay nhỏ giơ bánh bao thịt đưa cho mẹ.
Tiểu Tại Tại siêu ngoan, mình được ăn, còn không quên chia sẻ cùng với mẹ.
Tô Hân Nghiên nhìn cái bánh bao thịt bị con gái gặm nham nhở, nội tâm ghét bỏ, mặt ngoài cũng không chút lưu tình từ chối: "... Không được, con tự ăn đi."
Cô không có che giấu tâm tư, nên Tiểu Tại Tại không được tâm tư của mẹ.
"A." Không nhìn ra mẹ đang ghét bỏ mình, Tiểu Tại Tại cầm lại bánh bao thịt, tiếp tục vùi đầu gặm gặm gặm.
Bọn họ ở cửa trấn đợi trong chốc lát, sẽ chờ xe bò của Trần Thất gia gia đến.
Bọn họ có năm người, Tô Hân Nghiên liền lấy tiền đưa cho Trần Thất gia gia.
"Đưa hai phân là tốt rồi, đứa trẻ bé, không tính tiền."
Trần Thất gia gia từ trên tay Tô Hân Nghiên rút lấy hai phân tiền, sau đó vung vung tay, ra hiệu bọn họ mau tới xe tìm vị trí ngồi xuống.
Tô Hân Nghiên vỗ nhẹ tay nhỏ con gái nhắc nhở, Tiểu Tại Tại lập tức hiểu ý , giòn tan gọi: "Cảm ơn Thất gia gia."
Tuy rằng Trần Thất gia gia có lòng tốt không thu tiền vé xe của Tiểu Tại Tại, nhưng Tô Hân Nghiên lại không muốn chiếm tiện nghi của ông lão, cô vừa lên xe liền lôi con gái vào trong lòng, không chiếm chỗ của người khác.