“Chuyện cưới hỏi nói sau đi, còn con em em sẽ tự nuôi.” Đôi môi mỏng của cô khẽ mở, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn mọi người, nụ cười nhạt dập dờn dưới đáy mắt: “Chuyện này mọi người không cần phải vội đâu.”
Hải Đường không biết mình còn về được không, nhưng dù không thể quay về, một con thỏ yêu ngàn năm như cô sao có thể chết đói ở đây được cơ chứ?
Nghe đến đây tâm trạng của Đỗ Thu Dung lo lắng, cảm xúc của cô em chồng bất thường, bây giờ cô ta lại đang mang thai, lỡ như một ngày nào đó em chồng đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Cô ta quay qua nhìn Tô Lan.
Tô Lan suýt chút nữa đã bị thái độ xem nhẹ của cô em chồng này làm cho tức chết rồi, không lấy chồng tức là mẹ con bọn họ sẽ còn ăn dầm nằm dề ở nhà họ Nhạc phải không?
Muốn ở nhà họ Nhạc cũng được, vậy chia nhà để nó ở với Triệu Thúy Xuân đi.
Tô Lan khẽ nghiến răng, cố gắng nhẫn nhìn, cô ta nhìn Triệu Thúy Xuân cười nói: “Đâu có cô gái nào không lấy chồng mà ở nhà mẹ đẻ mãi? Mẹ thấy có đúng không?”
Bây giờ không cho đứa trẻ đi nên mọi chuyện lại về điểm bắt đầu, Triệu Thúy Xuân cũng hiểu ý của con dâu, bà thở dài trong lòng: “Chuyện này cứ chờ thêm mấy ngày rồi nói tiếp.”
Nói xong bà đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm chiều.
“Mẹ, hay mình chia nhà đi.” Chàng trai ngồi trong góc nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng ngước lên nói chuyện với bà: “Ba anh em chúng con chia nhà, dù sao con cũng chưa kết hôn, sau khi chia nhà chị gái với Đô Đô ở chung với con là được.”
Khi chàng trai trẻ nói xong, Tô Lan nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Từ sau khi kết hôn, không có khi nào cô ta thôi nghĩ về chuyện chia nhà, nhưng mà khi đó thằng hai và thằng tư nhà họ Nhạc vẫn chưa kết hôn, em gái chồng cũng chưa gả đi, mỗi khi cô ta nhắc đến chuyện này đều bị chồng từ chối ngay.
Rồi sau đó thằng hai Quốc Dương cũng kết hôn, cô ta cũng xúi Đỗ Thu Dung đi yêu cầu chia nhà nhưng cái người phụ nữ này quá giả tạo, muốn duy trì hình tượng nàng dâu hiếu thảo, nói mới vừa kết hôn thì không nên nhắc đến chuyện chia nhà.
Sau nữa lại xảy ra chuyện em chồng chưa kết hôn mà đã sinh con, trong khoảng thời gian này cô ta với Đỗ Thu Dung cũng đã đề cập đến chuyện ra ở riêng, nhưng hai người đàn ông đều không đồng ý, chuyện chia nhà lại bị trì hoãn đến giờ.
Bây giờ em trai chồng cuối cùng cũng nhắc đến chuyện chia nhà.
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Nhạc Quốc Dương đưa ra câu hỏi, trong lòng cảm thấy rất trống trải, bởi vì vợ đã liên tục nhắc đến chuyện chia nhà với hắn, cho đến giờ, đã không ít lần họ âm thầm cãi nhau.
“Anh cả đã kết hôn sáu năm, anh cũng kết hôn năm năm rồi.” Vẻ mặt Nhạc Quốc Hoa bình tĩnh nhìn hắn: “Em chỉ mới mười chín, qua mấy năm nữa mới kết hôn, cũng không nên làm trì hoãn hai anh, cho nên mình cứ sớm chia nhà xong xuôi hết đi.”
Thật ra cái gì cậu cũng biết, hai chị dâu đã muốn chia nhà từ rất lâu rồi nhưng mẹ vẫn chưa đồng ý, cho nên bình thường thái độ của hai người họ với chị gái không được thân thiện cho lắm.
Bây giờ sức khỏe của mẹ ngày càng xuống, mẹ muốn sắp xếp chuyện tương lai của cậu và chị gái nên mới muốn đưa Đô Đô cho người khác.
Cậu không muốn làm khó các anh, cũng không muốn khiến cho chị gái vội vã lấy chồng, càng không muốn đưa Đô Đô đi, cho nên chia nhà là quyết định hợp lý nhất.
Hải Đường cũng có hơi ngạc nhiên, Nhạc Quốc Hoa ngồi trong góc có thân hình gầy gò nhưng rắn chắc, khuôn mặt có chút non nớt nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ điềm đạm không hợp với tuổi tác của cậu.
“Bây giờ gia đình mình chia nhà thì không hay lắm đâu.” Nhạc Quốc Vĩ nói nghiêm túc: “Không ấy mình chờ thêm…”
“Chia nhà cũng được.” Triệu Thúy Xuân trực tiếp ngắt lời hắn: “Giờ Hải Đường cũng không muốn lấy chồng, chia nhà cũng khiến cho mẹ bớt phải lo.”
Bà lại nói tiếp: “Lát nữa ăn xong chúng ta ngồi tính số lương thực còn lại trong nhà đi, ngày mai kêu mấy cán bộ của đại đội qua chứng thực giúp, chia lại hết đồ đạc trong nhà đi, sau này các con tự mình làm chủ.”
Bà đồng ý quá nhanh, cũng quá bất ngờ, ngoại trừ Hải Đường những người còn lại trong gia đình đều sững sờ.
Tô Lan vui mừng đến mức tí nữa thì đã bật cười, hôm nay là ngày lành gì vậy? Mẹ chồng vẫn luôn ngậm chặt miệng không nhắc đến chuyện chia nhà nay rốt cuộc cũng đồng ý, sau này cô ta đã có thể tự mình quản lý tiền bạc!
Đỗ Thu Dung đang mang thai, cô ta cảm thấy não mình không bắt kịp nhịp của mấy cái người này, ngồi nói nói một hồi rồi nói đến chuyện chia nhà luôn sao?
Có chuyện tốt như vậy luôn?
Không phải ảo giác chứ?
“Mẹ…” Trong lúc nhất thời Nhạc Quốc Vĩ cũng không biết mình muốn nói gì nữa, mọi chuyện quá đột ngột, hắn không biết phải theo ai.
Triệu Thúy Xuân bình tĩnh liếc nhìn mọi người với những vẻ mặt khác nhau.