Nghe bên kia kêu đã lấy được phòng chính, lồng ngực của Tô Lan bị đánh mạnh vào khiến cô ta suýt tí nữa thì tự bóp chết chính mình, bọn họ bốc được nhà phía tây, là cái căn bất cứ lúc nào cũng có thể ngửi mùi thối hoắc nhà phía tây.
Đỗ Thu Dung cũng vội vội vàng vàng mở ra cục giấy con gái đưa qua, khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại đưa mắt qua nhìn Tô Lan, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch khiến Đỗ Thu Dung không nhịn được cười hỏi: “Chị dâu, chị bốc được chữ gì vậy?”
Dứt lời, giọng điệu của Tô Lan thay đổi, mặt đầy vẻ tươi cười đi qua xem: “Cho chị xem em bốc được gì với?”
Trong lòng Đỗ Thu Dung hừ một tiếng, đây là muốn lừa cô đổi giấy chứ gì? Không có cửa đâu.
“Hiểu Ni nhà em hình như bốc được chữ đông.” Cô trực tiếp đưa tờ giấy cho Triệu Thúy Xuân.
Tô Lan nghe vậy thì hận không thể cướp lấy tờ giấy trên tay cô ấy, nhưng mọi người đã đồng ý rút thăm, cô ta có khó chịu thì cũng chỉ có thể hướng cục tức vào trong bụng.
Cô đắc ý cái gì chứ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm cách chỉnh đốn cô thật tốt!
Bây giờ mọi người đã chọn xong nhà, việc còn lại là kiểm kê đồ đạc trong nhà chờ ngày mai cán bộ đại đội đi đến, Triệu Thúy Xuân thấy hôm nay Hải Đường đã bị tức đến ngất xỉu, rồi lại nghĩ đầu óc của cô cũng không được tỉnh táo, nên không kêu cô tham gia chuyện sau đó mà giục cô dẫn Đô Đô đi vào phòng bếp tắm rửa.
Hải Đường trước nay chưa bao giờ chăm sóc trẻ con loài người, khi tắm cho cậu nhóc cô có vẻ như khá luống cuống tay chân, nhưng cậu nhóc lại rất phối hợp kêu cậu làm gì thì cậu làm đó, cho nên tắm rửa một cái cũng không phí nhiều thời gian.
Sau khi lo cho cậu nhóc xong Hải Đường cũng mồ hôi nhễ nhại, mấy người nhà họ Nhạc vẫn còn đang kiểm kê đồ đạc, cô kêu nhóc con tự ngồi chơi một lát còn cô lại lăn vào bếp một lần nữa.
Khi cởi quần áo cô sờ thấy một thứ đang quấn quanh cổ mình, cô liền lấy nó xuống thì thấy đó là một mặt dây chuyền nhỏ làm bằng ngọc.
Mặt dây chuyền bằng ngọc có màu xanh lá rất đậm, kích thước lớn bằng đầu ngón tay út, hình dáng cũng không được đều đặn cho lắm, nhưng lại có điểm hơi giống quả hồ lô vừa mới lớn.
Cái này là Triệu Thúy Xuân mới đưa cho nguyên chủ dạo gần đây, Hải Đường thoáng ngẩn người bởi vì cô biết cái mặt dây chuyền này.
Hồi tưởng lại quá khứ, khi cô vừa mới hóa thành hình người và đi xuống núi, có gặp một nhóm người qua đường gặp nạn, bởi vì không biết tự lượng sức mình mà ra tay giúp đỡ, cuối cùng cô suýt bị đối thủ đánh đến phi hồn phách tán, may mà cô còn sống bởi vì một trong những người qua đường đó là tiên nhân đã đắc đạo.
Người nọ tặng cô một thứ, đó chính là mặt dây chuyền bằng ngọc này.
Trong mặt dây chuyền có linh tuyền, có thể làm đẹp hay giải độc, cũng có thể bồi bổ cơ thể, nếu xa hoa thì có thể dùng hai giọt nước nấu với thuốc, làm vậy thì lúc dùng thuốc sẽ đạt được hiệu quả tối đa.
Nói một cách phóng đại, thì nó có tác dụng tẩy tủy phạt cốt.
Cô biết rất rõ cách sử dụng mặt dây chuyền này, lúc trước cô sống nhờ vào mặt dây chuyền này, hiện tại đồ đã một lần nữa về đến tay cô, đây đúng là định mệnh!
Hải Đường nhanh chóng tắm rửa xong, nhân lúc không có người nhà họ Nhạc nào trong phòng bếp, cô rót một chén nước ấm, sau đó trút ngược mặt dây chuyền vào bát, một lúc sau có một giọt tinh chất linh dịch chảy vào trong chén.
Cô bưng chén lên, do dự một lúc rồi uống cạn.
Cổ họng cô thấm đẫm vị ngọt, ngay sau đó Hải Đường cảm giác tất cả lỗ chân lông trên người mình đều nở ra, cái nóng mùa hè cũng bị xua tan, ngay cả đầu óc cũng thông thấu.
Giống y như cảm giác trước kia, điều này khiến Hải Đường vô cùng sung sướng, hình như cô đã hiểu ra tại sao mình lại đột nhiên đến chỗ này rồi.
Cô cất mặt dây chuyền ngọc rồi trở về phòng, cậu bé vẫn nằm bất động trên giường, cô nhẹ nhàng bước đến mép giường, cúi xuống đưa tay chọc khuôn mặt nhỏ của cậu nhé.
Kết quả là cậu vẫn không tỉnh, thật sự ngủ rồi.
Cậu nhóc nhắm chặt hai mắt, một khuôn mặt trắng trắng mịn mịn, hàng lông mi nhỏ cong vút, cái mũi cao dọc dừa, đôi môi nhỏ ửng hồng như đóa hoa mới nở.
Giống hệt với tiên đồng cô đã từng xem qua miêu tả trong tiểu thuyết, cho dù có thắp đèn cũng không tìm ra chỗ nào xấu.
Không biết rốt cuộc là thằng bé giống ai?
Nghĩ đến đây cô chợt nghĩ đến câu “Cha con nhất định sẽ trở về” mà thằng bé nói vu vơ trước lúc ăn cơm.
Hải Đường không thể nhớ nổi Dương Hoằng An trông như thế nào, nhưng hắn đã không có tin tức, suốt bốn năm qua cũng chưa từng liên lạc với gia đình, có lẽ hắn đã chết, hoặc là bên ngoài đã có người phụ nữ khác nên mới muốn cắt đứt liên lạc với bên này.