Chương 14: Mỹ nhân nũng nịu cảm thấy có người yêu thầm mình (2)
“A, Thịnh Ngọc Châu, sao thế? Không lừa được người ta làm việc giúp, định thông đồng anh trai người ta à?”
Cảnh tượng vừa rồi bị không ít người nhìn thấy, đặc biệt là Lý Yến làm việc trên mảnh ruộng gần đó, càng chán ghét Thịnh Ngọc Châu hơn.
Khi đi ngang qua, cô ta trực tiếp mở miệng châm chọc một tiếng.
“Chậc chậc, cũng không nhìn xem Lục Dữ người ta là ai, sao có thể giúp cô?”
Sau khi lời này vang lên, Thịnh Ngọc Châu chưa kịp nói gì, Giang Quả Nhi đã lắc đầu, nhẹ nhàng ngăn cản.
“Đừng nói quá lên như vậy, làm Ngọc Châu sợ bây giờ. Ngọc Châu, cô không sao chứ?” Giang Quả Nhi quan tâm hỏi Thịnh Ngọc Châu.
Sau khi tìm tòi trong ký ức, Thịnh Ngọc Châu mới hiểu ra, Lục Dữ là con cháu nhà địa chủ, mấy năm trước từng bị đấu tố rất nhiều lần, còn chết người…
Thịnh Ngọc Châu……
Lục Dữ……
“Quả Nhi, chỉ có cậu mới tốt bụng như vậy thôi. Thịnh Ngọc Châu xấu xa kia không biết cảm kích đâu.” Lý Yến nhìn Thịnh Ngọc Châu, châm chọc mỉa mai.
Vừa nói, trong lòng vừa lo lắng cho Giang Quả Nhi, Quả Nhi quá lương thiện, quá ngây thơ rồi, Thịnh Ngọc Châu căn bản không xứng được quan tâm.
“A Yến, đừng nói như vậy, chúng ta đều là thanh niên trí thức, làm ầm ĩ lên, chúng ta cũng không có gì tốt.”
Lời trong lời ngoài Giang Quả Nhi nói ra đều giống như đang nghĩ cho thanh niên trí thức, trên thực tế lại là khẳng định sự thật, Thịnh Ngọc Châu lừa Lục Thu Hạo làm việc giúp không thành công, chuyển sang thông đồng với Lục Dữ.
Lý Yến không cam tâm, lại lạnh lùng hừ một tiếng với Thịnh Ngọc Châu, nhưng vẫn nghe lời Giang Quả Nhi không nhắc tới việc này nữa.
“Tôi nói này, các cô buồn cười thật đấy, vừa đến đã bôi nhọ thanh danh người khác, tôi đã làm gì đắc tội các cô sao?” Thịnh Ngọc Châu không hiểu vì sao đám người Giang Quả Nhi lại cắn chặt mình không bỏ như vậy.
Thịnh Ngọc Châu vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới… A, là do trước đây nguyên thân cho rằng Lê Thừa Du thích Giang Quả Nhi, nên nhìn chằm chằm vào Giang Quả Nhi trước.
Bây giờ lật ngược sao?
Cô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, ánh mắt xem thường ấy xinh đẹp như đang quyến rũ người khác. Nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, Giang Quả Nhi giấu thế nào cũng không giấu nổi ghen ghét trong lòng.
Đồ lẳng lơ!
Ngay cả con gái cũng muốn thông đồng!
“Hừ!” Lý Yến lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt ghét bỏ nhìn Thịnh Ngọc Châu. Cô ta làm ra chuyện khiến người ta khinh thường như vậy, còn không biết xấu hổ hỏi người khác?
“Không phải cô chính là người đứng sau hãm hại tôi chứ? Không biết trưởng thôn điều tra thế nào rồi.” Thịnh Ngọc Châu lầm bầm lầu bầu một câu, nhưng giọng nói lại truyền rõ ràng tới tai hai người trước mặt.
Lời này vừa nói ra, Lý Yến và Giang Quả Nhi lập tức ngậm miệng lại, còn mang theo chút chột dạ.
Tuy… Tuy rằng không phải từ miệng bọn họ nói ra, nhưng bọn họ cũng từng thảo luận về chuyện này, nếu… Nếu như trưởng thôn cho rằng…
Được rồi!
“Chúng ta vẫn nên đi làm việc thôi!” Giang Quả Nhi giả vờ như chưa nghe thấy gì, quay đầu nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
“Hôm nay tôi còn chưa nhổ xong số đậu phộng của mình đâu.”
“Ai nha, muộn thế này rồi à, đừng chậm trễ nữa…”
Sau đó cả đám giả vờ bản thân rất bận rộn, không chào hỏi Thịnh Ngọc Châu câu nào đã trực tiếp đi thẳng, bóng dáng rời đi giống như chạy trối chết.
Thịnh Ngọc Châu:……
……
Có thể vì lo lại bị Thịnh Ngọc Châu lừa gạt, mảnh ruộng bên cạnh đã đổi người.
Đó chẳng phải là… Vừa rồi nghe bọn họ nói là gì ấy nhỉ? Lục Vũ? Lục Dạ? Lục Dữ?
Ai nhỉ?
Ngẫm nghĩ một lát… A, chẳng phải là nam phụ vì nữ chính cả đời không cưới vợ sao?
Đúng là kẻ mù!
Ai…
Nếu không sao có thể coi trọng loại con gái vẻ ngoài bình thường, lòng dạ độc ác như Giang Quả Nhi?
Rõ ràng có Thịnh Ngọc Châu cô vừa xinh đẹp vừa lương thiện ở đây! Quả nhiên mắt mù.
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua người đàn ông ăn mặc bình thường lại có vẻ ngoài không tầm thường kia, hừ một tiếng, tức giận kéo mũ rơm của mình xuống, buồn bực cúi đầu, đáng thương một mình cắt dây khoai lang, cuốc đất…
Bị hừ một tiếng, Lục Dữ ở phía đối diện rất mẫn cảm cũng đã nhận ra ai vừa trừng mắt lườm mình, con ngươi trong mắt hơi lóe lên, môi mím chặt, không nói lời nào.
Ban đầu Thịnh Ngọc Châu còn giữ vững ý chí chiến đấu, hừ! Cô không tin một mình mình không thể thu phục…
Nhưng không bao lâu, cô đã cảm thấy hai tay mình đau rát, chỗ sưng đỏ buổi sáng lại bắt đầu sưng lên…
Hu hu hu, đau quá.
Không khoa học, rõ ràng nguyên chủ đã xuống nông thôn làm việc lâu như vậy, tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng phải quen tay rồi mới đúng, sao đến phiên mình mới làm việc chưa đến nửa ngày, tay đã sưng đỏ rồi?
Càng làm, Thịnh Ngọc Châu càng cảm thấy ấm ức.
Mặt trời trên đầu càng lúc càng nóng, qua thêm một lát, Thịnh Ngọc Châu không chịu nổi lại chạy tới gốc cây đại thụ ven đường, định nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp.