Lúc này trời mới tảng sáng, bóng đêm mông lung bị nắng sớm đẩy lui, người nông dân cần lao trong thôn cũng bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Chỉ có Thịnh Ngọc Châu là vẫn mơ mơ màng màng, đêm qua cô sốt quá nửa đêm, đầu óc như biến thành một đống hồ nhãu, cả người không thoải mái như bị ngâm trong lò luyện đan.
Thanh niên trí thức trong thôn không ai thừa tiền đưa Thịnh Ngọc Châu tới bệnh viện, chỉ tìm ông lang vườn trong thôn bốc một thang thuốc bắc, sau đó đắp chăn lên, toát mồ hôi chắc là không có chuyện gì nữa.
Kết quả, sau một giấc ngủ, đúng là Thịnh Ngọc Châu không vấn đề gì, ngoài việc linh hồn đã bị thay đổi.
Sau khi tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn nơi mình cư trú, sắc mặt Thịnh Ngọc Châu cực kém.
Căn nhà này rách nát tung tóe, được dựng nên từ hỗn hợp bùn đất, trang hoàng bốn phía cũng vô cùng xa lạ. Chỉ có một đống ký ức mới xuất hiện trong đầu, khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy không hề chân thực.
Có thể là cô vẫn chưa tỉnh ngủ, chắc chắn là vì vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thịnh Ngọc Châu hung hăng gật đầu, trong lòng mặc niệm hai câu, nằm xuống, xoay người, trùm chăn ngủ tiếp.
“Chậc, nếu đã tỉnh rồi thì mau mau rời giường, không làm việc à? Lười như vậy, không biết ngượng sao? Không cảm thấy xấu hổ sao?”
Thịnh Ngọc Châu vừa nằm xuống, đã nghe thấy một giọng nữ âm dương quái khí, mang theo ngữ điệu bất thiện.
“Đúng đấy, Quả Nhi người ta cần mẫn có năng lực biết bao, cô ta thì ngược lại, cả ngày đều không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm Quả Nhi, à, còn học người ta nhảy sông để trốn việc nữa.”
Nhóm thanh niên trong khu tập thể thanh niên trí thức đều ngàn vạn khinh thường và ghét bỏ Thịnh ngọc Châu, cho rằng mình là gái xinh, tất cả mọi người đều phải yêu thương, chiều chuộng, nhường nhịn cô sao?
Luôn ỷ vào khuôn mặt để gây chuyện thị phi, tính tình còn xấu xa nữa.
Nghe những âm thanh chói tai truyền đến, trong đầu Thịnh Ngọc Châu vô thức hiện lên một đống ký ức không thuộc về mình. Sắc mặt cô càng kém đi, hai mắt trợn tròn mang chút sợ hãi, đây là… Là cô đã xuyên sách sao?
Ngày hôm qua, bạn bè nhắc với cô về một cuốn tiểu thuyết mang tên “Quân Hôn Mật Ái: Kiều thê ngọt ngào”, nữ chính là Giang Quả Nhi, nữ phụ là Thịnh Ngọc Châu.
Nghe bạn bè nó, trong sách, Giang Quả Nhi lương thiện, dũng cảm, cần lao, hình tượng vạn người mê, ai cũng yêu đối phương.
Nữ phụ ác độc Thịnh Ngọc Châu, ngực to óc quả nhỏ, ham ăn biếng làm, ích kỷ còn tham lam, cuối cùng bị bán cho tên vô lại trong núi…
“Cậu… Có phải cậu có thù oán với Giang Quả Nhi hay không?” Bạn bè khẽ nói với cô, đây là cuốn tiểu thuyết do Giang Quả Nhi, bạn tốt của cô viết, còn rất được yêu thích.
Lúc ấy, Thịnh Ngọc Châu còn choáng váng. Quan hệ giữa cô và Giang Quả Nhi rất tốt, nhà Giang Quả Nhi nghèo, vì để ý đến cảm thụ của Giang Quả Nhi, khi mua đồ cho đối phương, cô thường xuyên nói được người ta tặng kèm, hoặc chủ quán giảm giá…
Biết Giang Quả Nhi không tìm được việc, cũng tìm giúp cô ta công việc vừa nhàn hạ vừa lương cao…
Thịnh Ngọc Châu còn mở cuốn tiểu thuyết đó ra đọc, đúng là trong sách, Giang Quả Nhi được mọi người yêu thích,c uối cùng có vô số hạ thần dưới váy, gả cho quan quân có quyền thế, có thân phận cao…
Còn về Thịnh Ngọc Châu cùng tên với cô, vì ghen ghét nữ chính Giang Quá Nhi, dùng đủ chiêu rác rưởi hãm hại, cuối cùng bị người yêu thầm nữ chính đánh gãy chân, ném tới vùng núi xa xôi...
Thịnh Ngọc Châu lật xem phần trí nhớ trong đầu mình, biết được hiện tại vì ghen ghét Giang Quá Nhi bị thương không ra đồng làm việc, trên đường đi làm về cố ý đi vòng, lúc qua bờ sông giả vờ trẹo chân, ngã xuống sông.
Ai ngờ, không người nào nhìn thấy. Cô hôn mê trong sông mới được người ta cứu lên, sau đó ngấm lạnh phát sốt, đi đời nhà ma, biến thành cô – Công chúa nhỏ nhà họ Thịnh, Thịnh Ngọc Châu!
Có khoảnh khắc, Thịnh Ngọc Châu còn nghi ngờ không biết có phải mình bị người ta thôi miên hay không. Cô véo tay mình một cái…
A…
Đau quá! Không phải nằm mơ.
Ký ức trong đầu nói với cô, hình như bản thân đã xuyên tới thập niên 60 – 70, biến thành thanh niên trí thức xuống nông thôn… Còn là nữ phụ ác độc trong một quyển sách.
Trên gương mặt trắng nõn toàn là rối rắm hoảng loạn, đùa cái gì vậy?
“Xùy, loại con gái như cô ta, dù làm không hết việc, cũng có khối đàn ông trong thôn làm việc giúp, đâu giống chúng ta, đều phải dựa vào bản thân!”
Khi nghe thấy lời nói chói tai này, Thịnh Ngọc Châu lập tức xoay người ngồi dậy, ánh mắt nhìn qua.
Cô nhíu mày, nhìn hai người phụ nữ kia, là Trần Xuân Hoa và Lý Yến. Cô không hề đọc kỹ quyển sách kia, nhưng qua miệng lưỡi bọn họ là biết, đối phương vô cùng bất mãn với bản thân.”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao?” Trần Xuân Hoa dáng người cao lớn rất kiêu ngạo, hai tay chống eo, rống giận lên với Thịnh Ngọc Châu.
Cô ta không sợ Thịnh Ngọc Châu, có bản lĩnh tới đây mà đánh!
Thịnh Ngọc Châu nhìn vẻ mặt kiêu căng mười phần của Trần Xuân Hoa, khuôn mặt trắng nõn đầy mờ mịt, ấm ức.
Cô thật sự ấm ức sắp chết rồi, chẳng qua cô chỉ nhìn qua quyển sách này thôi, có đến mức phải xuyên tới đây hay không?
Hiện tại, còn phải đối mặt với cảnh tượng như vậy…
Thịnh Ngọc Châu mím môi, tuy rằng biết Trần Xuân Hoa nói không sai, nhưng trong lòng Thịnh Ngọc Châu vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cô yên lặng đứng dậy, đi rửa mặt đánh răng, không nói gì với bọn họ.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu không cãi lại, chỉ yên lặng rời đi, hai người kia đều ngạc nhiên.
Ơ? Đổi tính rồi à?
Ánh mắt hai người đuổi theo bóng dáng Thịnh Ngọc Châu, sắc mặt quái dị: “Cô ta bị bọn mình dọa choáng váng rồi?”
Lý Yến nhìn theo bóng dáng Thịnh Ngọc Châu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, cô ta còn thể diện gặp người khác sao? Làm ra chuyện thối không biết xấu hổ kia, đương nhiên mất sạch thể diện rồi, sao dám cãi lại chúng ta.”
Trần Xuân Hoa nghe xong, ngẫm nghĩ một lát, cũng gật đầu tán đồng. Ừ, cũng đúng!
Thịnh Ngọc Châu dựa theo ký ức, đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị đi ăn cơm sáng.
Tthanh niên trí thức trong khu tập thể kết nhóm với nhau, cùng nấu cùng ăn, nhưng khi Thịnh Ngọc Châu vào phòng, đã không còn thừa gì cả, chỉ còn một miếng bánh bột cao lương thô ráp và một bát cháo trắng lõng bõng nước.
Thịnh Ngọc Châu bưng bát lên, ngồi xuống ghế, cầm bánh cao lương cắn một miếng, vô cùng khó nuốt, đành phải miễn cưỡng dùng cháo loãng nuốt trôi.
Thịnh Ngọc Châu ấm ức đến mức hốc mắt đỏ lên, chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, khiến Thịnh Ngọc Châu sinh ra ý nghĩ tới dòng sông kia tự sát, thử xem có thể quay về hay không.
“A, đại tiểu thư khóc à? Chậc chậc, không phải đi làm, để cô ăn tạm một bữa đã thấy ấm ức rồi? Đúng là cho mình là thiên kim đại tiểu thư?”
Lý Yến đi tới, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu ấm ức đỏ mắt gặm bánh cao lương, không nhịn được mở miệng châm chọc.
“Được rồi, Lý yến, Ngọc Châu bị ốm, trong lòng khó chịu mới vậy, thông cảm chút đi.” Cô gái mặc áo trắng cổ tròn ngồi bên cạnh ôn hòa mở miệng.
“Quả Nhi, chỉ có cậu là tốt bụng thôi, không nhìn xem cô ta làm ra chuyện gì?” Lý Yến tức giận, chỉ vào Thịnh Ngọc Châu lạnh lùng hừ một tiếng.
Quả Nhi? Giang Quả Nhi?
Nghe thấy cái tên này, Thịnh Ngọc Châu chợt ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương, khi nhìn thấy Giang Quả Nhi, hai mắt cô chớp chớp vài cái, người này chính là Giang Quả Nhi người người yêu thích sao?
Vẻ ngoài không phải quá xinh, nhưng có một đôi mắt sáng rực rỡ, giống như biết nói. Sóng mắt như nước hồ thu, ngũ quan thanh tú, khí chất dịu dàng, phảng phất như chị gái nhà bên.
Không giống cô, vẻ ngoài kiều diễm như Lan, diễm áp tứ phương, ở thời đại này, chính là hình tượng không an phận điển hình!
“Ngọc Châu, sức khỏe khá hơn chút nào chưa? Sao lại luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông như vậy? Cho dù cuộc sống vừa khổ vừa mệt, nhưng cũng vì xây dựng quốc gia mà.”
Giang Quả Nhi thấy Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, nhẹ nhàng mở miệng, nhìn như đang trấn an Thịnh Ngọc Châu, thật ra là đang nhắc nhở mọi người thêm lần nữa Thịnh Ngọc Châu nhảy sông vì muốn trốn tránh lao động.