Chương 21: Cuối cùng cũng có người làm việc giúp cô (1)
“Lý Yến.” Trưởng thôn vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều nhìn về phía Lý Yến.
“Cái gì?”
“Lý Yến?”
Bị trưởng thôn điểm tên, Lý Yến choáng váng, đặc biệt là sau khi cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn về phía mình, cô ta vội vàng lắc đầu: ““Không, không, không phải tôi…”
Sau khi nói xong, lại chuyển ánh mắt cầu cứu sang người Giang Quả Nhi bên cạnh.
“Quả Nhi, Quả Nhi, trước đó không phải cậu…” Lý Yến muốn Giang Quả Nhi đứng ra nói chuyện giúp mình, thanh minh một chút, lời đồn đó không phải truyền ra từ chỗ cô ta.
Là do Giang Quả Nhi khẳng định, cô ta mới nói với người khác như vậy.
“A Yến, cậu thật sự không nên làm thế, sao có thể nói Ngọc Châu như vậy?” Nhưng khi Lý Yến còn chưa kịp nói dứt lời, Giang Quả Nhi đã mở miệng cắt ngang, giọng nói nhẹ nhàng chặn họng Lý Yến.
Lý Yến không ngờ Giang Quả Nhi lại nói như vậy, khiến cô ta há hốc mồm nhìn về phía đối phương, dường như muốn biểu đạt: Cậu đang nói gì vậy?
“A Yến, cậu thật sự không nên làm thế, trưởng thôn, Ngọc Châu, A Yến không cố ý đâu……” Giang Quả Nhi cầu tình vì Lý Yến, ngữ điệu nhẹ nhàng mang dáng vẻ xin tha.
Lý Yến trợn trừng mắt, hình như không thể tưởng tượng nổi Giang Quả Nhi sẽ làm vậy với mình. Đừng tưởng rằng cô ta nghe không hiểu, Giang Quả Nhi nói vậy là muốn đổ hết tội lên đầu cô ta đúng không?
“Quả Nhi, cậu nói cái gì vậy? Chuyện Thịnh Ngọc Châu định tự sát để trốn tránh lao động là do cậu nói với tớ mà.” Lý Yến nhìn về phía Giang Quả Nhi, phản bác. Lúc này cô ta không rảnh lo chuyện gì khác, vội vàng nói ra cuộc đối thoại giữa hai người mấy hôm trước.
Giang Quả Nhi thất vọng nhìn Lý Yến, còn khẽ thở dài một tiếng: “A Yến, nếu nói vậy có thể khiến lòng cậu dễ chịu hơn chút, vậy thì cậu nói gì thì chính là cái đó đi…”
Mọi người ở đây, dù là ai, cũng có thể nghe ra được thất vọng và khó chịu từ trong giọng nói của Giang Quả Nhi, ngày thường quan hệ giữa cô ta và Lý Yến tốt như vậy, ai ngờ, khi Lý Yến xảy ra chuyện, vì trốn tránh trách nhiệm lại đổ tất cả lỗi lầm lên người Giang Quả Nhi.
“Lý Yến, cô thật quá đáng, rõ ràng là chuyện tốt do cô làm ra, còn không biết xấu hổ đổ tội lên người Giang Quả Nhi.”
“Đúng thế, Lý Yến, cô cho rằng ai cũng giống cô sao? Quả Nhi dịu dàng lương thiện như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó.”
“Chắc chắn là lúc ấy Quả Nhi khuyên bảo vài câu, trong lòng Lý Yến bất mãn…”
Trước đây, những lời như vậy Lý Yến đã từng nói với Thịnh Ngọc Châu, bây giờ bị người ta làm lại với mình, như rơi vào báo ứng vậy. Thanh niên trí thức khác có quan hệ tốt với Giang Quả Nhi, đều đứng chung một chiến tuyết, chỉ trích Lý Yến.
Lý Yến há hốc mồm nhìn bọn họ, giống như chưa từng quen biết vậy, thái độ của bọn họ với mình, sao lại giống mình đã từng đối xử với Thịnh Ngọc Châu…
Ánh mắt cô ta lướt qua mặt Thịnh Ngọc Châu, cũng không biết trước kia khi Thịnh Ngọc Châu bị bọn họ trào phúng châm chọc, tâm trạng thế nào nhỉ?
Sau đó ánh mắt Lý Yến lại đặt trên người Giang Quả Nhi: “Quả Nhi, lời bọn họ nói, cũng là lời cậu muốn nói sao?” Lý Yến không muốn tin tưởng, lại không thể không tin, đặt biệt là biểu hiện của đám người Trần Xuân Hoa, không có gì khác bản thân trước kia.
Cuống cùng cô ta cũng nghĩ ra, những người này… Không khác gì bản thân, đều vì bị Giang Quả Nhi lừa gạt, làm quân cờ.
“Được rồi, A Yến, đã làm sai chuyện phải dũng cảm thừa nhận, trưởng thôn, không biết ngài định xử trí A Yến thế nào?” Giang Quả Nhi nhìn quân cờ đã bị mình vứt bỏ, trong mắt hàm chứa đau lòng, sau đó chuyển qua hỏi trưởng thôn.
“Đồng chí Lý Yến, có phải cô muốn mưu hại đồng chí Thịnh Ngọc Châu hay không?” Trưởng thôn không quan tâm thanh niên trí thức chỉ trích nhau thế nào, điều ông ấy quan tâm chỉ có một. Trong phạm vi ông ấy quản lý, không thể xuất hiện án mạng.
“Trưởng thôn, tuyệt đối không phải tôi đẩy đồng chí Thịnh Ngọc Châu, tuy rằng lời đồn là do tôi truyền ra, nhưng tối hôm đó sau khi tan làm tôi về khu tập thể thanh niên trí thức cùng đám Liễu Thải, căn bản không hề đến bờ sông.”
Lý Yến biết bây giờ dù mình có giải thích thế nào, cũng không ai tin lời đồn là từ miệng Giang Quả Nhi phát ra. Nhìn Giang Quả Nhi bên người mình, nhớ lại dáng vẻ dịu dàng hiền lành của đối phương trong quá khứ, cô ta coi như đã hiểu rõ con người Giang Quả Nhi rồi. Việc duy nhất cô ta có thể làm lúc này là tuyệt đối không được thừa nhận tội mưu tài hại mệnh.