Lê Thừa Du xoay người, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thịnh Ngọc Châu, trong giọng nói hàm chứa ý chỉ trích và không vui: “Ngọc Châu, trước đây anh cho rằng em chỉ không hiểu chuyện, nào ngờ em lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lí thế này.”
Anh ta không hề hỏi thăm, đã dùng ánh mắt thất vọng nhìn Thịnh Ngọc Châu, trực tiếp ấn cho cô tội danh “Đẩy ngã” Giang Quả Nhi.
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy đầu óc đám người này đều có bệnh, động tác vừa rồi của Giang Quả Nhi giả như vậy, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu rõ.
Vừa rồi Giang Quả Nhi dám làm, bây giờ lại không ai đứng ra, chứng minh Giang Quả Nhi có thể chắc chắn không ai trông thấy.
Chậc! Niên đại không có camera giám sát này, đúng là khó chịu thật.
Thịnh Ngọc Châu nhìn Giang Quả Nhi, trên mặt tỏ vẻ áy náy, bước lên trước một bước. Khi người khác còn chưa kịp ngăn cản, cô đã cầm lấy tay Giang Quả Nhi, cảm khái: “Đồng chí Giang Quả Nhi, tôi cảm thấy cô rất lợi hại.”
Hả?
Giang Quả Nhi không hiểu lời Thịnh Ngọc Châu nói có ý gì, lông mày hơi nhíu lại, yếu ớt rụt tay về: “Ngọc Châu, cô… Cô định làm gì?”
“Không phải cô nói, chỉ cần tôi xin lỗi, cô sẽ tha thứ cho tôi à? Sao còn đề phòng tôi như vậy? Không phải là vừa rồi chỉ tùy tiện nói, để lừa người khác chứ?” Thịnh Ngọc Châu nhướng mày, cao giọng hỏi.
Lúc này, Trần Xuân Hoa đã buông lỏng Giang Quả Nhi ra, đứng cách đó không xa không gần, vì muốn nhường vị trí bên người lại cho Lê Thừa Du.
Giang Quả Nhi không hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu, nhưng khi bị cô nhéo một cái, Giang Quả Nhi lại cảm thấy lông tơ trên người dựng cả lên, Thịnh Ngọc Châu này có bệnh à?
Hai người thân nhau lắm sao?
Hơn nữa, lời này nghe giống như đang châm chọc mình nhỉ?
Có ai là không biết, trong cả khu tập thể thanh niên trí thức, chỉ có Thịnh Ngọc Châu được nuôn chiều từ bé là có làn da trắng trẻo mềm mại, vẻ ngoài tinh xảo, hơn nữa dù phơi nắng lâu ngày, cũng không thấy cô đen đi.
Không biết Giang Quả Nhi đã từng ghen ghét đến mức nào đâu, cũng vì thế cô ta mới liên tục dùng kế khiến Thịnh Ngọc Châu nổi giận, khiến mọi người đều nhìn thấy tính xấu của Thịnh Ngọc Châu, dần dần chán ghét cô ấy.
Thịnh Ngọc Châu sờ thêm mấy cái, bật cười: “Xem ra, cô không đau chút nào nhỉ…”
Lúc này, tất cả mọi người đều thấy được hành động của Thịnh Ngọc Châu, nếu không phải cô cũng là con gái, mọi người đã mắng một tiếng đồi phong bại tục rồi.
Nghe thấy lời này của Thịnh Ngọc Châu, hình như Giang Quả Nhi nhận ra điều gì đó, lông mi khẽ giật giật.
Nhưng Thịnh Ngọc Châu vừa nói dứt lời, chưa đợi cô ta kịp phản ứng lại, Thịnh Ngọc Châu đã đẩy cô ta một cái. Bị đẩy đột ngột, Giang Quả Nhi căn bản không kịp đề phòng, có vẻ vừa rồi cô ta đã cảnh giác, nhưng lại không đoán được kịch bản.
Sau đó, cô ta cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt đất.
A…
Cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến, còn có đá vụn cắt qua da thịt, khiến Giang Quả Nhi không nhịn được nước mắt lưng tròng.
“Thịnh Ngọc Châu, cô làm cái gì thế hả?” Lê Thừa Du bị hành động của Thịnh Ngọc Châu chọc giận, lập tức đẩy Thịnh Ngọc Châu ra, vội vàng đỡ Giang Quả Nhi dậy.
Lần này là đau thật.
“Xem đi, bị người khác đẩy ngã phải như vậy mới đúng. Con đường này vốn dĩ không bằng phẳng, còn đầy đá dăm, nếu như vừa rồi tôi thật sự đẩy cô, tay cô còn có thể sạch sẽ nõn nà như vậy sao?”
Thịnh Ngọc Châu mỉm cười nhìn tay Giang Quả Nhi, lại chỉ xuống đất đá dưới chân: “Vừa rồi khi đồng chí Giang Quả Nhi đứng dậy, nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng không hề đau đớn giống như bị đá vụn đâm vào da thịt...”
Lúc này dù những người khác có ngu ngốc, nghe Thịnh Ngọc Châu nói thẳng ra như vậy, cũng đã hiểu được vì muốn chứng minh bản thân, Thịnh Ngọc Châu mới đẩy Giang Quả Nhi một cái.
“Sao cô lại độc ác như vậy? Dù cô trong sạch, cũng không thể đẩy Quả Nhi thế!” Trần Xuân Hoa đứng ra bênh vực Giang Quả Nhi đầu tiên, từ sau khi Lý Yến bị Giang Quả Nhi vứt bỏ, Trần Xuân Hoa lập tức biến thành chó săn số một của Giang Quả Nhi.
Hơn nữa, còn trong tình huống bản thân Trần Xuân Hoa cũng không biết.
Khi cô ta tự cho là mình đang bảo vệ Giang Quả Nhi, thật ra cũng đã chứng minh trước đó Thịnh Ngọc Châu trong sạch rồi, nói cách khác vừa rồi Giang Quả Nhi đang đóng kịch, căn bản không hề bị đẩy.
Thiếu chút nữa Giang Quả Nhi đã bị hành động ngu xuẩn của Trần Xuân Hoa làm cho tức hộc máu, trong lòng thầm mắng đối phương mấy chục lần, con mẹ nó có phải đầu óc của Trần Xuân Hoa này toàn là phân hay không? Lời như vậy cũng nói ra được! Con mẹ nó còn không bằng Lý Yến.
Tuy rằng tính tình Lý Yến hơi nóng nảy, không dễ lừa gạt lắm, phản tốn chút công phu, lúc ấy cô ta còn ghét bỏ Lý Yến khng dễ lừa bằng Trần Xuân Hoa, mình nói cái gì tin cái đó, nhưng mà bây giờ…
Giang Quả Nhi chỉ muốn lấy cái búa gõ nát đầu Trần Xuân Hoa ra thôi, không biết nói chuyện thì con mẹ nó câm miệng lại cho cô ta!
Trong lòng thầm rống giận lại không dám biểu hiện ra ngoài, tay bị đất đá trên đường va phải đã sưng đỏ lên, còn có chút xanh tím, lòng bàn tay còn có một vết máu chói lọi, khiến Giagn Quả Nhi tràn đầy lửa giận.
Lê Thừa Du cũng tức điên, cảm thấy con người Thịnh Ngọc Châu quá ác độc, dù thế nào cũng không thể ra tay tổn thương người khác như thế!
“Ngọc Châu, cô thật sự quá ác độc, tôi cũng không ngờ cô lại là loại người… Thật sự khiến tôi chán ghét!” Lê Thừa Du tức giận mắng Thịnh Ngọc Châu, rõ ràng có cách khác để chứng minh, lại cố ý tổn thương người khác.