“Hử?” Lục Thu Hạo không hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu, nghi hoặc nhìn cô, trên khuôn mặt non nớt toàn là mê mang, đôi con ngươi kia lại không khống chế được liếc qua viên kẹo trong tay đối phương. Cậu biết, thứ này là kẹo, rất ngọt.
Thịnh Ngọc Châu mới ở chung với Lục Thu Hạo một lát, đã có thể cảm nhận được Lục Thu Hạo không giống những người khác.
Chỉ là, sau khi nhìn bàn tay sưng đỏ đã nổi bọt nước của mình, lương tâm đã bị cô vứt bỏ.
Thịnh Ngọc Châu như bà ngoại sói dụ dỗ, lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, không cắn rứt vì ý xấu trong lòng mình.
“Không thích à? Đây là kẹo đó, rất ngọt, tặng cậu này.” Thịnh Ngọc Châu trực tiếp nhét viên kẹo vào tay Lục Thu Hạo, tỏ vẻ vụ giao dịch này của chúng ta đã hoàn thành.
Lục Thu Hạo nhìn chằm chằm vào viên kẹo Thịnh Ngọc Châu đưa cho mình, nhíu mày lại có vẻ rối rắm. Anh trai không cho cậu tùy tiện lấy đồ của người khác.
Trong giây phút trầm mặc , Lý Yến đang làm việc trên mảnh ruộng khác bên cạnh đã chú ý đến động tĩnh bên này từ lâu.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, cô ta lập tức vứt cái cuốc trong tay xuống, hô to với Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh Ngọc Châu, cô lại lừa gạt đám con trai trẻ tuổi làm việc giúp cô, có biết xấu hổ hay không?”
Lý Yến cảm thấy mình chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy.
Thịnh Ngọc Châu duỗi tay, muốn qua đó giảm bớt đau đớn, không hề để ý đến lời mắng của Lý Yến. Hu hu, cô chỉ muốn xuyên về ngay lập tức thôi.
Nếu bây giờ có thể xuyên về, cô tuyệt đối sẽ không lười nhác lãng phí thời gian nữa, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tương lai quản lý công ty phân ưu giúp anh trai.
“Hừ, cậu đừng để dáng vẻ này của cô ta đánh lừa, thật ra cô ta chỉ muốn lừa cậu làm viêc giúp cô ta thôi, cậu đừng bao giờ tin tưởng.” Lý Yến ném cuốc xuống chạy tới khuyên bảo Lục Thu Hạo đừng làm việc ngốc nghếch.
Lục Thu Hạo nhìn Lý Yến, lại nhìn Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt nghi hoặc mê mang rất ngây thơ, cuối cùng cầm cuốc của mình lân, đi về phía mảnh ruộng mình phụ trách.
Anh trai cậu dặn, trông thấy con gái cãi nhau tốt nhân nên chạy đi chỗ khác, nếu không dễ bị ngộ thương.
Đương nhiên, Lục Thu Hạo vẫn chưa trả lại viên kẹo kia cho Thịnh Ngọc Châu rồi, cậu biết, nó là thù lao để cậu làm việc giúp.
Anh trai dặn không được tùy tiện lấy đồ của người khác, chưa nói không được giúp đỡ…
“Hừ, Thịnh Ngọc Châu, không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng muốn lừa!”
Lý Yến thấy Lục Thu Hạo đi khỏi, cười mỉa Thịnh Ngọc Châu, mở miệng châm chọc cô.
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt lườm Lý Yến một cái, sáng nay đối phương cũng châm chọc cô, hai người có thù oán sao?
Sau đó cô xoay người cầm cuốc của mình lên, không để ý đến cô ta nữa mà bắt đầu cố gắng làm việc, chỉ là tốc độ cực chậm.
Thấy Thịnh Ngọc Châu chột dạ không nói lời nào, Lý Yến đắc ý lạnh lùng hừ ột tiếng, cho rằng bản thân đã làm ra được cống hiến cực lớn trên con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Khi mặt trời lên cao, động tác của Thịnh Ngọc Châu càng lúc càng chậm, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, le lưỡi ra thở, cảm thấy bản thân sắp thành cẩu phơi nắng rồi. Cô đau khổ ai oán, sao đến giờ vẫn chưa bị cảm nắng?
Cô tình nguyện bị cảm nắng, cũng muốn nghỉ ngơi.
Mang mũ rơm cũng che nổi ánh nắng, Thịnh Ngọc Châu ngó trái ngó phải, phát hiện ra bóng râm dưới gốc cây cách đó không xa, còn có gió mát thổi qua khiến lá cây nhộn nhạo.
Cô lập tức ném cuốc trong tay xuống, cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhào về phía bóng cây nhanh như con báo nhỏ, cởi mũ rơm ra, dùng mũ quạt mát cho mình.
Phù!
Nóng chết mất!
Ngồi dưới bóng cây nhìn mọi người làm việc trên đồng, ánh mặt trời nóng như lò nướng BBQ, Thịnh Ngọc Châu thở dài một tiếng, ánh mắt vô thức lướt qua cậu nhóc được cô coi trọng.
Ai, đáng tiếc cậu nhóc kia không bị hoa ngôn xảo ngữ của cô lừa gạt, đáng thương cho dung mạo như hoa của bản thân, một chút tác dụng cũng không có.
Khi Thịnh Ngọc Châu đang âm thầm cảm khái, nghĩ rằng bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân, còn nghĩ xem có bao nhiêu người sau lưng đang tìm cách hại cô, nghĩ cách phá giải cục diện hiện tại, biến bản thân từ nữ phụ ác độc bị ghét bỏ, trở thành đoàn sủng vạn người mê, thì cậu nhóc kia đột nhiên vác cuốc chạy sang đám ruộng của cô.
Hai mắt Thịnh Ngọc Châu lập tức sáng lên, vội vàng cầm lấy mũ rơm của mình, tuy rằng hơi xấu, nhưng ít ra vẫn có thể che nắng!
“Lục Thu Hạo.”
Vừa rồi cô còn tưởng rằng lãng phí viên kẹo kia vô ích rồi, coi như là dỗ dành trẻ con không tính nữa, kết quả, không ngờ cậu nhóc kia lại biết giữ chữ tín như vậy!
Lục Thu Hạo ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô một cái, giống như không rõ cô gọi mình làm gì.