Chương 15: Có phải vì đối tượng của cháu nên cháu mới trở lại Bình Thành? (3)
Trong tay Tạ Tiểu Ngọc còn mang theo cái chày gỗ của Đỗ Nhị Mai, cô vội đi lên đập vào đầu ông ta: "Bọn buôn người cướp em của tôi, mọi người giúp tôi bắt bọn buôn người với!"
Hai mươi phút sau, nhóm người đã bị đưa đến cục cảnh sát Lương Châu.
Người đàn ông muốn nhận nuôi Cá Lớn có chức vụ ở thành phố bên cạnh, bởi vì vợ của ông ta không thể sinh, nên trước đó đã từng nhận nuôi một bé trai nhỏ, nhưng sau đó đứa nhỏ đã bệnh mà chết, vợ cũng ly hôn với ông ta.
Ông ta đưa ra văn kiện bên trên đều có con dấu xác thực chức vụ của ông ta, sau khi xác minh thì không có vấn đề gì.
Đỗ Nhị Mai vốn nghĩ muốn để Cá Lớn cùng Cá Bé cho ông ta nhận làm con nuôi, nhưng người này dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói muốn nhận Cá Lớn.
Nhận nuôi Cá Lớn, ông ta cũng đã trả lại cho nhà bà ta hai trăm đồng.
Đỗ Nhị Mai tự hào đắc ý: "Bác đã nói người ta nhận nuôi chính là nhận nuôi, nhưng cháu lại nhất định nói là bọn buôn người, mà người ta còn chức vụ được xác thực."
Tạ Tiểu Ngọc đã nhìn thấy hành vi của tên cầm thú này ở thế giới song song, lần này Cá Lớn được cứu ngay lập tức, nhưng cũng không thể để cho ông ta tiếp tục đi hại những đứa nhỏ khác.
Cô lấy ra tờ giấy có dãy số mà Nghiêm Dặc đã viết cho cô, tờ cuối cùng chính là số điện thoại của cục trưởng cục công an Bình Thành, Tống Liêm.
Nghiêm Dặc nói, nếu tình huống vô cùng khẩn cấp, cô có thể gọi điện thoại cho bác trai Tống Liêm, ông ấy là người của hệ thống an ninh, nếu có việc gấp cứ nhanh chóng tìm ông ấy.
Tạ Tiểu Ngọc nói với đại đội trưởng cục công an của Lương Châu, nói: "Chú cảnh sát ơi, cháu có manh mối quan trọng cần cung cấp, làm phiền chú có thể gọi đến cho cục công an ở Bình Thành ạ."...
Công an cục Bình Thành, Tống Liêm đang bắt đầu lật xem tài liệu bên trong.
Kiểm tra lần này của Nghiêm Dặc ở các môn đều đứng nhất, ông ấy bỏ tài liệu xuống, cười như không cười, hỏi: "Cháu thật sự muốn bỏ công việc tốt ở thành phố mà gia đình đã sắp xếp cho cháu sao?"
"Uống trà xem báo là công việc tốt sao ạ?"
Nghiêm Dặc nói chuyện thận trọng: "Ngài cũng đã làm đến cục trưởng rồi, vẫn đang là cảnh sát ở tiền tuyến, ngài có ý đồ gì?"
Tống Liêm cười nói: "Nhưng ba của cháu đã nói, cháu vì người yêu nên mới ở lại Bình Thành."
Nét mặt Nghiêm Dặc hiếm khi có biểu cảm: "Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là em gái."
"Được, không nói đến em gái của cháu, vậy vào hệ hống cảnh sát, là vẫn muốn bắt tên khốn đã giết chết mẹ mình sao?"
Nghiêm Dặc lấy ra một viên đá rất khác biệt có mấy góc cạnh sắc bén, mặt trên còn có màu đỏ sậm là vết máu đã đông lại từ nhiều năm.
Viên đá này, chính là viên đá đã đập chết mẹ của anh, được Nghiêm Dặc nhặt được ở hiện trường và giữ lại cho đến bây giờ.
"Cháu sẽ không quên được dáng vẻ của người đàn ông đã dùng tảng đá này đập chết mẹ cháu, phương pháp của hắn rất chính xác, thật sự là có ý định giết chết mẹ cháu, chỉ cần hắn lại xuất hiện cháu sẽ dùng thân phận được pháp luật cho phép của mình, đưa hung thủ ra công lý thay cho mẹ."
Tống Liêm thở dài, lúc này điện thoại văn phòng vang lên.
Ông ấy vừa mới nghe xong vài câu, nét mặt đã kỳ lạ, bên kia là cô gái nhỏ có tên là Tạ Tiểu Ngọc nói là người yêu của Nghiêm Dặc.