Cô ấy cắn chặt răng, căng da đầu cam chịu nói: "Lão Đồ, tôi sẽ không để ai thay thế vị trí của tôi trong buổi biểu diễn tối nay đâu, ông khâu vết thương giúp tôi."
Bác sỹ đoàn Đồ đột nhiên nhường chỗ cho Tạ Tiểu Ngọc, trầm mặt nói: "Tạ Tiểu Ngọc, cô khâu đi!"...
Những người không có nhiệm vụ đều bị Tạ Tiểu Ngọc mời ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ chừa lại mấy người có nhiệm vụ đếm ngược, nhằm phân tán sự chú ý của Chu Cảnh Họa.
Bác sỹ Đồ cũng đi ra ngoài, ông ấy phân tích phán đoán của mình cho Trương Xuân Ni nghe:
"Nhiều cô gái như vậy, chỉ có mình Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy vết máu là không thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng không tránh né, loại người này nếu không phải thường xuyên tiếp xúc với người bị thương, thì cũng là người máu lạnh trời sinh, bà nghĩ Tạ Tiểu Ngọc thuộc về loại nào?"
Trương Xuân Ni: "Nhưng Tiểu Ngọc đã thừa nhận suy đoán của Quý Thục Cầm, cô ấy..."
Lão Đồ cười: "Lão Trương ơi là lão Trương, nếu bà làm chuyện trái lương tâm, bà có không tự biện giải cho mình, mà còn thẳng thắn thừa nhận không?"
Trương Xuân Ni hỏi: "Tiểu Ngọc đang tương kế tựu kế?"
Lão Đồ nói: "Hôm nay Họa Họa rất may mắn, con bé chỉ bị thương nhẹ, lỡ bị thương nặng nằm viện, nói thế nào cũng phải để cháu ngoại của Quý Thục Cầm thay thế Họa Họa, vậy nên bà cứ nghĩ thật kỹ xem, liệu có thật là Tạ Tiểu Ngọc động tay động chân vào đống đạo cụ không? Nếu Họa Họa phải nhập viện, Tạ Tiểu Ngọc sẽ chẳng nhận được lợi ích gì, trong khi cô ấy không có khả năng tình toán Họa Họa chỉ bị thương nhẹ."
Trương Xuân Ni không phải là kẻ ngốc, vừa rồi bà ấy quá lo lắng cho con gái nên mới hồ đồ, giờ được lão Đồ cảnh tỉnh, bà ấy cũng dần ý thức được.
Mặc kệ Chu Cảnh Họa bị thương nhẹ hay là thương nặng, cháu ngoại của Quý Thục Cầm đều nhận được nhiều lợi ích nhất.
Bọn họ nói với nhau mấy câu, nghiệp vụ khâu trong phòng hóa trang cũng kết thúc.
Một lát sau, Chu Cảnh Họa mở cửa ra. Lúc khâu, Tạ Tiểu Ngọc đã giải thích rõ với cô ấy, sợi dây buộc đạo cụ không phải là do cô cắt đứt.
Cô ấy nửa tin nửa ngờ nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện đạo cụ đập vỡ gương trang điểm."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Cô đừng nói lớn tiếng như vậy, động đến miệng vết thương sẽ đau đấy."
Lão Đồ không biết Tạ Tiểu Ngọc làm thế nào, thời gian nhanh thì có nhanh thật, nhưng ông ấy không nhìn thấy chỗ vết khâu, sợ cô tùy tiện khâu cho xong.
"Cô nhóc này, lát nữa Họa Họa nhảy, có sợ chỉ khâu bị đứt không."
Tạ Tiểu Ngọc: "Sao có thể dứt được, sự phụ cháu dạy cháu luyện khâu ở trên da heo hơn một năm trời, vết thương của trụ cột Chu nhỏ xíu như vậy, nhắm mắt lại cũng có thể khâu được."
Chu Cảnh Họa : ...
Lão Đồ: ...
Thấy cơ hội thế chỗ đã tới tay lại bay mất, Quý Hương Hàn trắng bệch mặt nói: "Nhưng... vết thương của Chu Cảnh Họa ở trên trán, sao cô ta lên sân khấu biểu diễn được."
Đây quả là vấn đề nan giải
Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ trong chốc lát, cầm cây kéo từ trên bàn trang điểm lên, đi tới chỗ Chu Cảnh Họa...
Chu Cảnh Họa bị dọa sợ muốn chết đi được, hai người tầm tầm tuổi nhau, vậy mà lúc Tạ Tiểu Ngọc cầm kim khâu, cô lại làm liền mạch không có vẻ gì là run ray.
Cô ấy liên tục lùi về phía sau: "Tạ Tiểu Ngọc, cô muốn làm gì?"