Tùy tùy tiện tiện kết hôn không nói, lại còn dối gạt không cho ai biết, đây là muốn chọc cho bọn họ tức chết sao!
Vì chuyện này nữ phụ Tô Tình đã lần đầu tiên nổi giận với Thái Mỹ Giai, nhưng Thái Mỹ Giai lại làm ra vẻ tủi thân nói, cô ta cho rằng là cô nói với gia đình rồi nên cô ta mới nói với nhà mình, cũng là muốn bảo nhà cô ta tặng chút quà gì đó tới.
Nhưng trên thực tế chính là Thái Mỹ Giai đã biết rõ cô muốn giấu diếm chuyện kết hôn, còn ngại chuyện không đủ lớn mà đã vạch trần ra, ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết.
Cũng là muốn làm cho mọi người chê cười người bạn thân Tô Tình từ nhỏ đã hạnh phúc mà lớn lên này, dẫu sao điều kiện nhà ông Tô tốt như vậy, nhưng Tô Tình lại tìm một người đàn ông ở nông thôn để gả cho, đây không phải là làm người ta cười chết sao?
Hơn nữa chuyện lập gia đình bị truyền ra ngoài cũng đã chặt đứt đường lui của Tô Tình.
Bởi vì ở nông thôn đã gả cho người ta rồi, thì chẳng cần biết là vợ chồng giả hay vợ chồng thật, một khi đã lập gia đình rồi thì mọi người sẽ định vị lại một lần nữa.
Cho dù sau này có ly hôn trở về thành phố, Tô Tình cũng sẽ không còn là người tình trong mộng của các thanh niên cùng tuổi làng trên xóm dưới nữa!
Đã gả cho người ta là đã bị xuống giá, nhất là còn gả cho người đàn ông ở nông thôn.
Cho nên mới nói là, ý đồ này của Thái Mỹ Giai rốt cuộc có bao nhiêu độc ác, tâm tư rắn rết.
Người giật dây nữ phụ sau khi bị Vệ Thế Quốc vớt lên rồi gả cho anh chính là Thái Mỹ Giai, sau đó người lan truyền chuyện vợ chồng giả, viết thư về nói cho mọi người trong tiểu khu bên kia ở thành phố biết là Tô Tình đã gả cho một người đàn ông ở nông thôn vẫn là Thái Mỹ Giai.
Có thể nói tất cả cuộc sống bi thảm của nữ phụ Tô Tình đều là do người bạn thân Thái Mỹ Giai này thúc đẩy ở sau lưng.
Những chuyện này còn chưa nói đến, trước mắt Tô Tình phải đọc thư ông Tô viết cho.
Trong thư ông nói, nếu như đã kết hôn rồi, vậy thì sống thật tốt vào, có rảnh rỗi thì dẫn người về để cho người nhà nhìn xem.
Cũng không thể để cho ông Tô ngay cả con rể mình là loại người gì mà cũng không biết được!
Những thứ khác trên phong thư chính là bàn giao phiếu và tiền.
Lần này còn gửi tới không ít đồ, bởi vì cân nhắc đến việc đã kết hôn rồi, cho nên gửi thêm phiếu vải và phiếu bông vải cho cô, chính là để cho cô đi mua sắm chăn bông mới gì đó.
Lần này gửi đơn chuyển tiền ba mươi đồng qua cho cô, ngoài ra còn có mấy tờ phiếu thịt, phiếu xà phòng gì đó, đều có cả.
Chính là để cho cô có cuộc sống thật tốt.
Tô Tình rất cảm động.
Cô nghĩ, chờ đến cuối năm nay, đến lúc đó sẽ dẫn Vệ Thế Quốc về ra mắt cha mẹ anh em của cô.
Chỉ là như đã từng nói, năng lực thích ứng của cô cũng hơi nhanh quá rồi nhỉ? Rất tự giác nhập vai rồi, nhưng khi cô tới đây thì mười phần cũng có đến tám chín phần là không trở về được nữa rồi, đã đến thì cứ an ổn đi, gia đình tốt như vậy dĩ nhiên cô phải quý trọng.
Hơn nữa Vệ Thế Quốc cũng rất tử tế mà, tướng mạo đường đường, dáng người cường tráng, tất cả cũng có thể làm cha mẹ cô yên tâm rồi nhỉ?
Tô Tình vừa nghĩ vừa bắt đầu mở gói hàng ra.
Trong thư nói, đây là những thứ mà người em trai đang học nghề của cô mua cho cô rồi cùng gửi tới.
Mở ra vừa nhìn một cái là đã thấy toàn thứ tốt, sữa bột lúa mạch, kẹo sữa, đường đỏ, còn có mỹ phẩm...
Tô Tình cảm động đến nỗi nói không nên lời, một bên cảm động, một bên rót nước ấm rồi pha cho mình một cốc sữa lúa mạch để uống.
Thật sự là vừa thanh khiết lại vừa thơm.
Uống sữa lúa mạch xong, Tô Tình cất những thứ này đi rồi tiếp tục đi học.
Lúc này có một đứa bé da đen đen bảy tám tuổi ló đầu đi vào cửa, nhìn thấy Tô Tình lập tức nói: “Thím à, cháu nghe chú Thế Quốc nói thím muốn ăn cá trích?”