Lâm Tô Diệp đã gọi điện thoại cho anh, nếu có chuyện gấp hiển nhiên sẽ gọi, cho nên lá thư này không phải việc gấp mà chính là thư nhà.
Anh sải bước đi qua nhận thư.
Tần Kiện Dân đã chạy tới cướp lấy thư từ trong tay lính thông tin liên lạc: “Em dâu gửi hả? Cho tôi xem có ảnh không nào!”
Tiết Minh Dực chỉ tóm một cái đã bắt được cánh tay của anh ta, giành thư về: “Tôi còn có việc, tạm biệt trước.”
Anh nắm thư sải bước rời đi.
Tần Kiện Dân: “Này, các người nhìn thấy không, lão Tiết cười đó!”
Tiết Minh Dực về đến văn phòng mình, lúc này mọi người đều đã tham gia hôn lễ náo nhiệt ở nhà ăn nên văn phòng rất yên tĩnh, anh nôn nóng mở phong thư lấy giấy thư bên trong ra.
Ngoại trừ một tờ giấy thư to được gấp lại, còn có một tờ giấy nhỏ đơn lẻ nữa.
Đây là vợ dặn riêng anh sao?
Trong lòng anh ấm áp, nhanh chóng mở lá thư ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong lập tức cả người cứng ngắc, trong nháy mắt hai lỗ tai đỏ bừng.
Trên lá thư riêng đó bất chợt in một dấu hôn màu đỏ có hơi mơ hồ!
Tiết Minh Dực lập tức nghĩ đến đôi môi mềm mại xinh đẹp đó của vợ, lập tức thấy miệng lưỡi hơi khô khốc, anh vội gấp lá thư lại, mở lá thư khác ra, lọt vào mắt là chữ mà Đại Quân viết, còn có dấu tay đầy trang, động vật nhỏ và hình vẽ của người nhà.
Anh liếc mắt nhìn biết ngay Đại Quân là chủ biên, Lâm Tô Diệp vẽ tranh, một đống nội dung đen sì nhìn không rõ đó chắc chắn là Tiểu Lĩnh viết.
Anh lại phân biệt dấu tay của mọi người, dấu ấn quá dùng sức có hơi mơ hồ là mẹ, cái nhỏ nhất đáng yêu nhất là của con gái, đường vân của em gái thì rõ ràng, rất dễ phân biệt, dấu tay của Đại Quân và Tiểu Lĩnh tương tự nhưng của Đại Quân có quy tắc, còn phá ngựa xông lên là Tiểu Lĩnh.
Anh tìm một chút hình như không có của vợ?
Sau đó nghĩ đến dấu hôn đỏ hồng trong lòng lại nóng lên, không đúng… anh rất nhanh ý thức được vấn đề ở đây, dấu hôn này… chắc hẳn không thể là của cô.
Anh đọc xong thư, tốn mất nửa phút phân tích rồi đưa ra kết hôn – dấu hôn này là của thằng nhóc bướng bỉnh Tiểu Lĩnh kia.
Anh ngây người mất hai giây sau đó ngồi xuống viết thư hồi âm, lại sờ túi, thật sự không còn mấy xu tiền.
Anh đi đến cửa sổ đẩy cửa sổ ra nhìn thấy Tần Kiện Dân thì hô: “Tần Kiện Dân, trả tôi năm đồng.”
Trước đây Tần Kiện Dân mượn anh tiền lặt vặt mấy lần, từ mấy đồng đến mấy hào nhưng chưa từng trả lần nào, tuy rằng anh không ghi sổ nhưng đầu óc tốt.
Thường thì cho người mượn tiền, đối phương không chủ động trả mình cũng ngại đòi, nhưng Tiết Minh Dực sẽ không tồn tại rối rắm này.
Anh có tiền thì cho người ta mượn, cần thì đòi về, không xấu.
Tần Kiện Dân cũng không cảm thấy bị điểm tên trả tiền mà xấu hổ, anh ta gần ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, còn tiêu tiền như nước hơn Tiết Minh Dực, anh ta mò túi: “Cậu đợi tí nhé.” Bản thân anh ta không có tiền lại chạy đi tìm người khác mượn mấy đồng trả cho Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực nhét tiền vào trong phong thư trước, lát nữa viết xong thư gấp lại kẹp vào sau.
Mọi người viết thư rất ít khi kẹp tiền vì sợ mất, dù sao tiền lương một tháng cũng mới khoảng ba mươi đồng, mất năm đồng có nghĩa phải đói bụng.
Xưa nay Tiết Minh Dực không quan tâm chuyện tiền bạc, tiền lương và tiền trợ cấp đều tụ hết về nhà, ăn mặc ở đi lại của anh đều do bộ đội chi tiêu. Nếu như có tiền thêm vào thì ăn xài phung phí cũng quen rồi. Vợ dám kêu anh kẹp tiền trong thư thì anh cũng dám bỏ, chưa từng nghĩ đến việc làm mất, hoặc là mất cũng không sao cả.
Anh viết chữ rất nhanh, thể chữ rồng bay phượng múa nét chữ cứng cáp, anh và Đại Quân giống nhau đều không phải người thể hiện tình cảm ra ngoài, cũng không nói nhiều, nội dung viết thư dứt khoát ngắn gọn, có gì nói nấy, có thể trong năm chữ viết xong thì sẽ không mười chữ, cho nên chưa được một lúc đã viết xong.
Viết xong thư anh lại gọi một cuộc điện thoại tới bộ phận hậu cần của đoàn mình hỏi chuyện máy may.
Bên đó nói phiếu máy may và tiền đã sớm ủy thác cho người mang về cửa hàng bách hóa ở tỉnh rồi, vẫn luôn xếp hàng, mấy ngày này chắc hẳn có thể đến lượt.
Tiết Minh Dực cúp điện thoại, năm đồng tiền dùng giấy trắng bọc lại, gửi cùng với thư gấp lại về nhà.
Anh soi đèn nhìn từ bên ngoài không thể thấy bên trong có tiền, như vậy sẽ không bị trộm.
Anh nhét thư vào trong phong bì sau đó gửi tới phòng thông tin liên lạc.
Thư từ bộ đội gửi ra bên ngoài đều phải thông qua kiểm tra, nhưng thư nhà của mấy sĩ quan như Tiết Minh Dực trên cơ bản không có người nào kiểm tra, dù sao cũng qua lại thường xuyên hơn nữa đều đã từng kiểm tra chính trị, biết rõ gốc rễ, không cần thiết phải xem vợ chồng trẻ nhà người ta lén nói gì.