Trên đường Tiểu Lĩnh rất đắc ý, cầm ná thun bắn đá nhỏ piu piu: “Mẹ tin chúng ta, sau này sẽ không giám sát nữa phải không?”
Đại Quân đáp với vẻ lười biếng: “Binh bất yếm trá.”
Tiểu Lĩnh: “Anh nói tiếng người đi.”
Đại Quân không muốn giải thích nhiều, cậu bé phát hiện ra mẹ trở nên thông minh hơn rất nhiều, phỏng chừng cha lại bày chiêu gì đó cho mẹ. Tuy rằng mẹ không tới trường học nhưng nhất định sẽ tìm giáo viên và các bạn học để hỏi tình hình, cho dù mẹ thật sự có chuyện hoặc là giả vờ có chuyện không đi học cùng, nhưng mỗi một hành động của bọn trẻ chắc chắn đều nằm trong lòng bàn tay của mẹ.
Hoặc là mẹ lén giám sát hoặc là sắp xếp tai mắt ngầm, cho nên hoàn toàn không được đắc ý.
Nếu như bọn trẻ dám trốn học hay là lên lớp ngủ gật gì đó, nhất định sẽ bị ăn đòn đau.
Là loại đánh gãy chân đó!
Lâm Tô Diệp đi tới đại đội tìm kế toán nghe ngóng.
Kế toán Tiết: “Tối qua đã đến hợp tác xã mua bán ở công xã rồi, hôm nay Minh Lưu đi chở phân, cô đi nhờ xe cậu ta đi.”
Lâm Tô Diệp hỏi một chút còn có ai đi cùng không.
Kế toán Tiết cười đáp: “Chỉ có hai bao phân như vậy thôi, một mình Minh Lưu là đủ rồi.”
Nói như vậy là Tiết Minh Lưu chạy xe, một mình cô đi nhờ xe sao? Cô nam quả nữ không ổn cho lắm, Lâm Tô Diệp đành nhờ kế toán một tiếng, kêu Tiết Minh Lưu giúp cô chở máy may về đến nhà là được.
Kế toán thấy cô chủ động tránh hiềm nghi ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, người khác cũng thôi đi, nhưng tiểu tử Minh Lưu đó…
Lâm Tô Diệp cũng không nói chuyện phiếm với anh ta, cô còn nhớ thương hai đứa con nữa, hôm nay mình không đi không biết Tiểu Lĩnh có giở trò quỷ gì không.
Cô lén lút đi một chuyến tới trường tiểu học đại đội, trốn phía sau phòng học xuyên qua cửa sổ nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Phòng học được xây kết hợp từ tường gạch xanh và gạch vuông, cửa sổ cũng là song cửa bằng gỗ, giấy dán cửa sổ mùa đông đã sớm thủng lỗ chỗ, còn bị đám trẻ vẽ lung tung đen sì sì.
Lâm Tô Diệp nhìn vào từ bên ngoài song cửa sổ, Đại Quân xưa nay vẫn luôn ngồi thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, Tiểu Lĩnh thì lại tự do không tập trung giống như con tôm to, lúc thì cong bên trái, lúc thì cong bên phải, nhưng tốt xấu gì cũng không ngủ gật.
Lâm Tô Diệp cảm thấy vui mừng, xem ra cố gắng của mình có hiệu quả rồi.
Cô không làm kinh động đến bọn trẻ mà lén lút rời đi, trở về Tiết Gia Đồn, trên đường lại gặp hai người quen là Trương Mật Mật và em họ Lâm Uyển Lệ.
Lâm Uyển Lệ chính là em gái họ trong mơ đã nói với cô Tiết Minh Dực có hẹn hò với người phụ nữ khác!
Thần kinh của Lâm Tô Diệp lập tức căng thẳng, tiếng phát thanh hùng hậu lại trầm ấm đó vang vọng khắp mỗi một ngóc ngách trong đầu cô: Người phụ nữ nông thôn đáng thương này… đã vén mở tấm màn bi kịch cho một gia đình.
Bi kịch ông nội mày, tấm màn mụ nội mày!
Lâm Uyển Tinh là một đứa sao chổi, mình không thể tiếp xúc quá nhiều với cô ta.
Lâm Tô Diệp không muốn có liên hệ tới cơn ác mộng đó quá nhiều, cô muốn vòng đường khác tránh đi, kết quả trong ruộng đầu xuân không có hoa màu cao lớn che lấp, Lâm Uyển Lệ liếc mắt cái đã nhìn thấy cô.
Cô ta dùng sức vẫy tay, chào hỏi một cách nhiệt tình: “Chị, em đang có chuyện tìm chị đây.”
Lâm Tô Diệp không những không dừng mà còn đẩy nhanh bước chân: “Chị có chút chuyện gấp, đi trước nhé.”
Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, ánh mắt của Lâm Uyển Lệ trở nên nghi ngờ, mình nói có chuyện mà cô còn chạy còn nhanh hơn, đây là có bệnh sao?
Cô ta oán trách với Trương Mật Mật: “Chị họ này của tôi có hơi khác thường.”
Trương Mật Mật được Lâm Uyển Lệ giới thiệu đến Tiết Gia Đồn, bây giờ hai người qua lại thân thiết.
Cô ta hơi do dự rồi nhỏ giọng nói: “Gần đây Tô Diệp rất lạ, chạy đến đội sản xuất gọi điện cho Tiết Minh Dực đòi máy may, trong nhà đánh con chửi mẹ chồng, lại chạy tới trường học học cùng, làm ầm ĩ ra đủ loại tin đồn ở đội sản xuất.”
Lâm Uyển Lệ: “Tại sao?”
Trương Mật Mật lắc đầu: “Có phải nghe được tin đồ gì đó không nhỉ?”
Lâm Uyển Lệ: “Không thể nào, tôi còn chưa nói với chị ấy cơ mà, tin tức này ngoại trừ tôi ra người khác không có khả năng biết.”
Trương Mật Mật nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Tô Diệp, vẻ mặt không hiểu: “Uyển Lệ, cô nói xem… Tiết Minh Dực thật sự có nhân tình sao?”
Tô Diệp đẹp như vậy mà Tiết Minh Dực còn có nhân tình, vậy lớn lên đẹp hình như cũng không có lợi ích gì cả, ôi, nếu như vậy thì Tô Diệp cũng đáng thương quá rồi.
Trong lòng cô ta không khỏi đồng cảm.
Lâm Uyển Lệ: “Còn giả được sao? Nhưng cô đừng đồn lung tung, tôi chỉ có thể nói với chị họ, người khác biết tin đồn đó vậy chị ấy còn cần sống nữa không?”
Trương Mật Mật ồ một tiếng: “Hiển nhiên tôi sẽ không nói lung tung.” Nhưng trong lòng lại chế nhạo Lâm Uyển Lệ, năm đó cô giành đối tượng xem mắt của cô ấy, bây giờ còn giả mù sa mưa cái gì?
Lâm Uyển Lệ hùng hổ đi tới nhà họ Tiết tìm Lâm Tô Diệp.