Cổ Na hơi chán chường, bởi vì cô nhận ra hoàn toàn không có cách nào để mua đồ gì đó tốt cho bà cụ và mọi người, đồ tốt thì đều cần phiếu.
Lý Tiểu Mai hơi thất vọng, nhưng cũng biết chừng mực nên nói thêm vài câu với Cổ Na rồi chào tạm biệt cô.
Lúc Cổ Na tìm Cổ Thành Trung, đúng lúc ông ta xách thịt đi ra khỏi đám người đó, chỉ thấy trên mặt ông ta mang nụ cười hiếm có: “May quá, có nạc có mỡ, để về bảo bà ngoại cháu nấu món thịt kho tàu sở trường nhất của bà cụ cho cháu ăn.”
Nói xong bèn lấy cái sọt sau lưng xuống, sau đó để thịt vào chỗ đáy được lót nhiều cỏ nhất, Cổ Na cũng đem đường và vải ở trong tay bỏ vào trong đó.
“Cháu còn muốn mua gì không?” Cổ Thành Trung hỏi.
Cổ Na lắc đầu, cảm giác có tiền mà không mua được gì thật là khó chịu!
Ngay lúc bọn họ sắp rời khỏi thị trấn, ở phía cây cầu có tiếng kêu lớn, Cổ Na còn chưa quay đầu nhìn đã bị Cổ Thành Trung kéo đi.
“Bác cả?”
“Đó là những người đầu cơ tích trữ, đừng quan tâm.”
Cổ Na thấy sắc mặt căng thẳng của Cổ Thành Trung nên cũng không hỏi nữa, cô đi theo Cổ Thành Trung đến một cửa hàng nhỏ, bọn họ không đi vào, Cổ Na nhìn Cổ Thành Trung thành thục đi đến chỗ người gác cổng nói mấy câu, chưa bao lâu đã có một người đàn ông nhỏ hơn Cổ Thành Trung vài tuổi đi ra.
Người đó thấy Cổ Thành Trung thì tỏ ra rất bất ngờ, bởi vì Cổ Thành Trung không hay tìm ông ta: “Anh cả à, có phải nhà xảy ra chuyện gì không?”
Cổ Thành Lễ hơi căng thẳng hỏi.
“Không đâu, chẳng phải Cổ Na đến nhà mình cũng được hơn nửa tháng rồi sao, mẹ nói hôm nay bảo em về nhà ăn, tiện thể cũng là để Cổ Na nhận bác luôn.”
Lúc này Cổ Thành Lễ mới phản ứng, nhìn sang Cổ Na, Cổ Na cũng không cần Cổ Thành Trung nhắc đã mở miệng chào: “Cháu chào bác ba.”
“Ừ, ngoan, ngoan lắm” Trên mặt Cổ Thành Lễ lập tức nở nụ cười có vài phần trìu mến, sau đó lấy bảy tám viên kẹo từ trong túi ra nhét vào tay Cổ Na: “Đây là kẹo mới nhập đấy, bác có mua một ít, vừa hay cháu ăn đi cho ngon.”
Cổ Na cũng không từ chối, ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó cẩn thận gói kẹo lại. Thật ra cô rất muốn ăn ngay bây giờ, nhưng nghĩ đến những người đối xử tốt với mình ở nhà, cô muốn đem về nhà để mọi người cùng ăn.
Cổ Thành Lễ cũng không về thôn cùng bọn họ, bởi vì ông ta phải đi làm, sau khi tan làm buổi chiều mới có thể về được.
Về tới nhà họ Cổ vừa kịp giờ cơm trưa, sau khi Chương Xuân Hoa thấy hai người trở về thì vui mừng nói: “Mẹ còn nói để phần cơm cho hai bác cháu, may quá kịp ăn lúc còn nóng.”
Cổ Thành Trung chỉ lấy thịt ra đưa cho bà cụ Cổ, còn vải giày và kẹo thì đưa cho Cổ Na, Cổ Na nhận lấy rồi đi tìm anh em Cổ Hành Vũ, do cô kiên quyết nên mọi người đã giúp cô phân chia số kẹo, sau đó chia cho nhà mình mỗi người vài viên.
Nhà họ Cổ đã không còn ai dưới mười lăm tuổi nữa, đứa choai choai cũng hiểu chuyện không đòi kẹo, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm người nhà họ Cổ được chia kẹo như thế này, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.
Vì phải ăn cơm nên Cổ Hành Vũ không cho Cổ Na ăn kẹo: “Bây giờ em mà ăn kẹo thì sẽ không còn bụng ăn cơm nữa, buổi trưa bà nội có nấu canh nấm tươi đấy.”
Cổ Na nghe thấy thế thì vội vàng làm theo, sau khi ăn cơm, Cổ Thành Trung và Cổ Na đã xin nghỉ phép nên Cổ Thành Trung bị bà cụ Cổ giao cho việc kiểm tra mái ngói, còn Cổ Na thì theo Lưu Phân đi hái rau dại.
Lưu Phân là con gái của đại đội trưởng Lưu, năm nay mười chín tuổi, đã đính hôn, tháng sau sẽ đi lấy chồng.
Bởi vì một lần phân tổ ngẫu nhiên khiến bọn họ được ở cạnh nhau một lúc, từ đó Lưu Phân đã bị chinh phục bởi bản lĩnh làm việc của Cổ Na, chỉ cần không đi làm sẽ tìm Cổ Na đi hái củi hoặc hái rau dại.
Khu đất đã được khai hoang đa phần đều trồng lương thực, muốn hái rau dại hoặc cỏ thì phải đi đến chỗ đất chưa khai hoang để hái, rau dại cũng được phân loại, có loại thích mọc trong rừng tre, ưa tối, có loại lại thích mọc dưới nắng, ưa sáng.
Ngoại hình của Lưu Phân bình thường, khuôn mặt còn đỏ au, nhưng chỉ cần cô ta cười sẽ thêm vài phần xinh đẹp, tươi tắn.
“Tớ nghe cha tớ nói sáng nay cậu đi chợ, hôm nay trên trấn đông người không?”
Cổ Na nhìn hoa đào nở hoa bên đường, tiện tay hái một bông xuống nhét vào miệng, vừa nhai vừa trả lời: “Ừ, cũng đông lắm. À, cậu biết ‘đầu cơ tích trữ’ là gì không?”