Bởi vì hôm nay mọi người trong thôn được chia thịt, cho nên mọi người đều làm việc rất nhanh nhẹn, năng suất hơn thường ngày, đợi đến khi mấy người Cổ Hành Vũ về đến nhà lại không nhìn thấy Cổ Na đâu.
“Bà ơi, Tiểu Na đi đâu rồi ạ?”
Cổ Hành Vũ vừa múc nước giếng để rửa mặt mũi, vừa hỏi.
Cái giếng này có từ thời vợ chồng ông bà cụ Cổ lấy nhau, người nhà họ Cổ đều dùng nước giếng trong sinh hoạt thường ngày.
Tất nhiên bà cụ Cổ sẽ không nói thẳng ra là Cổ Na đi lấy trứng gà rừng, nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, con bé này đi sau núi cũng không lâu như vậy chứ? Thế là bà cụ vội đi sai Cổ Hành Lôi: “Tiểu Na ra sau núi rồi, cháu mau đi tìm con bé về.”
Trong bà thằng nhóc, Cổ Hành Lôi là nhanh nhẹn nhất, khỏe nhất.
Thấy Cổ Hành Lôi đi ra ngoài, Cổ Hành Vũ cũng không chút do dự chạy theo, mặt còn chưa kịp rửa, Cổ Hành Phong cũng đang định đi theo thì nghe thấy bà cụ Cổ sai anh ta đi bổ củi, không còn cách nào khác đành phải ra sau nhà.
“Đang yên đang lành sao lại ra sau núi làm gì không biết?”
“Không biết nữa, bà nội cũng chỉ nói là ra sau núi thôi.”
Hai anh em vội tăng nhanh bước chân không dám lề mề, không bao lâu sau hai người đã đến trước chân núi, Cổ Hành Lôi đang định gào tên Cổ Na thì bị một quả dại rơi trúng đầu.
“Ôi chao!”
Cổ Hành Lôi ôm đầu kêu la thảm thiết, Cổ Hành Vũ cảnh giác đề phòng nhìn xung quanh, kết quả men theo tiếng bước chân lại gần, chỉ thấy Cổ Na một tay xách hai con gà rừng, một tay khiêng một cành cây quả dại lớn, vẻ mặt ngại ngùng nhìn Cổ Hành Lôi.
“Anh họ, em tưởng là anh sẽ giơ tay ra bắt cơ.”
Cổ Na đi khắp hai phần ba ngọn núi, chính là để thăm dò xem trong rừng có những thứ gì, nếu như không phải là không có nhiều thời gian, cô thực sự là muốn đi vào càng sâu hơn nữa.
Nói cho cùng thì cũng là nhờ ơn các thôn dân, mấy đời các thành viên của đội sản xuất không có ai là thợ săn, mọi người săn bắt động vật hoang dã cũng không tiến sâu vào rừng, cộng thêm phần lớn đều là đặt bẫy, cho nên sâu bên trong núi đúng là có không ít gà rừng và thỏ rừng sinh sôi nảy nở, nhưng mà vì cô không muốn để người nhà họ Cổ giật mình kinh ngạc, cho nên Cổ Na đành khiêm tốn một chút, chỉ chọn lấy hai con gà rừng mập nhất, thuận tiện chặt một cái cây ăn quả dại.
“Má ơi, em bắt kiểu gì mà được thế?”
Cổ Hành Lôi cũng không lo lắng cho cái trán của mình nữa, trực tiếp chạy lên cầm lấy gà rừng ước lượng: “Sao không có vết thương thế?”
Cổ Na hất cằm, kiêu ngạo nói: “Anh vạch lông chỗ cổ nó đi.”
Cổ Hành Vũ làm theo, chỉ thấy chỗ cổ của hai con gà rừng đều có một cục đá nhỏ đâm xiên vào bên trong.
“Lợi hại!”
Cổ Hành Vũ giơ ngón tay cái khen ngợi Cổ Na, trong lòng anh ta vô cùng bội phục.
Cổ Na có chút kiêu ngạo, cô lắc lư cành cây trong tay mình: “Các anh ăn trái cây đi.”
“Đây là quả gì? Có thể ăn không?”
Cổ Hành Vũ cầm lấy cành cây quả dại, bên trên có bảy tám quả to bằng nắm tay, Cổ Hành Lôi cũng không phải là thằng ngốc, lập tức lôi mấy chiếc lá dong bọc chặt lại gà rừng, sau đó còn bọc mấy tầng cỏ dại bên ngoài, ôm vào trong lòng ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị ổn thỏa.
“Ăn được, em ăn thử rồi.”
Cổ Na khẳng định.
Cổ Hành Vũ suýt nữa thì ngã uỳnh ra đất, anh ta trợn mắt nhìn Cổ Na, miệng lải nhải: “Có một số thứ không thể ăn bừa, lỡ như có độc thì sao?”
Cổ Na cười khì khì, người ngoài hành tinh có thể thải chất độc ra ngoài cơ thể, cô mỉm cười nói: “Anh yên tâm đi, em thấy có kiến ăn rồi, cho nên ăn được.”
Đây là lời nói thật, phần lớn đồ mà kiến ăn đều không có độc.
Bởi vì trên người mang theo thịt, cho nên tốc độ về nhà của mấy người còn nhanh hơn lúc đi.
Đợi đến khi bọn họ về đến nhà, người nhà họ Cổ đều đã trở về.
“Mấy đứa đi đâu mà bây giờ mới mò về, con ôm cái gì thế Hành Lôi?”
Cổ Thành Nhân thấy thằng con nhà mình đang cười đến ngoác cả miệng, thì cảm thấy chắc chắn có chuyện tốt.
“Cha à, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Đợi đến khi Cổ Hành Lôi lấy gà rừng từ trong bọc lá ra, người nhà họ Cổ lập tức vừa mừng vừa sợ, đây chính là thịt đó!
“Làm sao mấy đứa lại bắt được?”
Ông cụ Cổ hạ thấp giọng hỏi
Cổ Hành Vũ vạch cổ con gà, ra hiệu cho mọi người xem, bà cụ Cổ trực tiếp chạy đến xách lỗ tai Cổ Na: “Con bé bướng bỉnh này, có phải là cháu không hả?”