WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 22: Khen ngợi

Chương 22: Khen ngợi

Khi mấy người Cổ Na và Cổ Hành Vũ về đến nhà, Cổ Hành Lôi hỏi tiến độ làm việc sáng nay, Cổ Na rất thành thực mà lắc đầu: “Em thực sự đã rất cố gắng rồi.”

Cổ Na dẫn theo La Đan Đan bỏ ra rất nhiều công sức, trái lại Cổ Thành Trung dẫn theo An Hi Hạo cũng không tệ lắm, ăn cơm xong, Cổ Thành Trung lần thứ ba nhắc đến tên An Hi Hạo: “Cậu ta là một người thông minh lại chịu khó, nghe nói lúc ở thành phố trong nhà cũng có một mảnh vườn, người lớn trong nhà cũng thích trồng một chút rau xanh, từ nhỏ thanh niên trí thức An đã từng tiếp xúc, cho nên sau khi xuống nông thôn làm việc cũng tốt hơn rất nhiều những thanh niên trí thức mà tôi từng dẫn theo.”

“Hơn nữa thanh niên trí thức An còn học cấp ba nữa, tiếc là bây giờ đã dừng thi đại học rồi, nếu không cũng có thể đỗ đại học, Hành Phong, Hành Vũ, Hành Lôi, ba thằng nhóc này phải làm quen với thanh niên trí thức An biết chưa, học thêm chút kiến thức còn hơn là giống các bác suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.”

Nghe thấy mấy lời này của Cổ Thành Trung, Cổ Na đột nhiên nhớ tới sau này sẽ khôi phục kỳ thi đại học, hơn nữa cũng chính là mấy năm sắp tới, thế là Cổ Na cũng chen vào: “Không sai, bác cả nói đúng lắm, nói không chừng thi đại học sẽ mở lại, chuẩn bị trước cũng tốt hơn, như vậy nhà họ Cổ chúng ta có thể có mấy sinh viên nữa!”

Cổ Hành Phong cười khúc khích: “Em nói giống như bọn anh đều đỗ hết không bằng ấy, anh với anh hai em mới học xong cấp hai đây này, anh ba em còn chưa học xong cấp hai nữa, cho dù có khôi phục lại việc thi đại học, thì bọn anh cũng không có cửa.”

“Không thể nói như vậy được.” Cổ Na nói vanh vách, phân tích cho mấy ông anh trai của mình nghe: “Cho dù không đỗ đại học, chúng ta cũng có thể thử thi trường nghề, học xong cũng có thể xin làm công nhân, có tay nghề.”

Cổ Thành Trung gật đầu lia lịa: “Cái này có lý, nhìn thấy chỗ chú ba của mấy đứa tìm người làm đều yêu cầu có văn hóa, nếu như là mấy năm trước tuyển dụng thì mấy đứa cũng có thể đi vào, làm ở đó lương một tháng được mấy chục tệ đấy.”

Mấy chục tệ, đủ để người cả nhà chi tiêu đầy đủ.

Cho dù Cổ Thành Trung và Cổ Na có nói thể nào chăng nữa, ba anh em Cổ Hành Phong đều không có hứng thú.

Nhưng Cổ Na lại ghi nhớ trong lòng.

Buổi chiều trong lúc làm việc với La Đan Đan, Cổ Na bèn hỏi đến chuyện thi đại học: “Mặc kệ nhà nước có khôi phục thi đại học hay không, kiên trì học tập cũng không tồi.”

La Đan Đan cảm thấy Cổ Na nghĩ quá đơn giản, nhưng mà thấy Cổ Na giúp cô ta làm rất nhiều việc, mà cũng không mắng chửi cô ta, nhớ tới lúc ăn cơm trưa có rất nhiều thanh niên trí thức bị mắng rất thê thảm, thế là cô ta bèn nói: “Lần này xuống đây, tôi mang theo không ít sách, vốn dĩ chỉ nghĩ là dùng để đọc cho đỡ buồn, nếu như cô không ngại thì cầm vài quyển về mà đọc, có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Cô ta cho là Cổ Na muốn xem.

Bất giác Cổ Na mới nghĩ ra, chính mình cũng có thể học tập, đợi đến khi mở lại kỳ thi đại học cô cũng muốn thi thử xem sao.

Thế là Cổ Na tiếp nhận lòng tốt của La Đan Đan, hai người trải qua chuyện này, quan hệ cũng được kéo gần lại hơn một chút, La Đan Đan nói càng lúc càng không còn là nhỏ giọng thì thào nữa, trên gương mặt của cô ta cũng bắt đầu tươi tỉnh sáng sủa hơn nhiều.

Ở nhà La Đan Đan xếp thứ tư, sau cô còn có một em trai mười hai tuổi, anh cả năm nay nhập ngũ, chị ba năm ngoái đi lấy chồng, anh hai còn phải thay cha giữ công tác, lần này xuống nông thôn cũng chỉ La Đan Đan mới có thể đi.

Vốn dĩ buổi chiều làm xong việc La Đan Đan định bảo Cổ Na đến chỗ nhà thanh niên trí thức lấy sách, nhưng Cổ Na cảm thấy tay không đến lấy sách có chút không tốt, thế là hẹn cô ta đến buổi chiều hôm sau.

Trên đường về nhà cô nhắc đến chuyện mượn sách: “Em thấy không thế trực tiếp cầm sách của người ta như vậy, thế nào cũng phải cho người ta cái gì.”

Nhưng mà, tặng cái gì đây?

Hai mắt Cổ Hành Lôi sáng lên: “Anh làm một cái ná, em tặng cho cô ấy, cô ấy có thể dùng để bắn chim.”

Cổ Hành Phong liếc xéo anh ta: “Em tưởng là con gái thành phố biết dùng ná bắn chim à?”

“Đừng nói là bắn chim, cho dù là lấy bắn hòn đá cũng chưa chắc đã biết.” Cổ Hành Vũ cười nhạo.

Cổ Na lại cảm thấy lời này của Cổ Hành Vũ đã nhắc nhở cô: “Em có thể làm một chim sơn tước bằng gỗ tặng cho cô ấy.”

Lúc còn ở hành tinh, Cổ Na thích nhất là dùng các loại đá điêu khắc thành sản phẩm mỹ nghệ mang đến hội chợ trưng bày trao đổi đồ vật, tài nguyên trên Trái Đất cũ rất phong phú, chỉ cần đủ độ cứng là có thể dùng để điêu khắc!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.