Vợ chồng cụ Cố đành coi như không có đứa con gái này. Ai biết mười mấy năm sau, con gái bỗng gửi tin về, nói mình không sống được bao lâu nữa, sợ con gái bị người nhà kia hành hạ, không thể làm gì khác hơn là xin cha mẹ thu nhận Cổ Na, nên lúc này mới có chuyện nguyên chủ tìm tới đây.
“Khuôn mặt thật sự rất giống mẹ cháu.” Ông cụ Cổ luôn trầm mặc ít nói nhìn Cổ Na cũng nói một câu như vậy. Cổ Na tinh mắt phát hiện vành mắt bà cụ Cố đã đỏ lên.
Xem ra vợ chồng cụ Cố thật sự rất thương cô con gái duy nhất này.
“Đang yên đang lành nhắc tới đồ không nghe lời đó làm gì! Chính mình làm ra thì phải chịu hậu quả!”
Bà cụ Cố cứng rắn nói, bà cụ vừa chia cơm cho tất cả mọi người, vừa coi như giới thiệu các thành viên trong gia đình cho Cổ Na.
Vợ chồng Cổ Thành Trung có hai con trai, con cả tên Cổ Hành Phong, con thứ hai tên Cổ Hành Vũ, đều ở tuổi có thể bàn chuyện hôn nhân rồi. Vợ chồng Cổ Thành Nhân chỉ có một con trai, tên Cổ Hành Lôi, lớn hơn Cổ Hành Vũ hai tuổi.
Ba người anh họ rất tò mò với cô em họ bỗng nhiên mọc ra này. Dẫu sao trong nhà đều là con trai, em gái họ duy nhất cũng ở thị trấn, không thích về nhà, lại thêm tính tình không được dễ mến nên ba người đều không thích lắm.
Cổ Na ngoan ngoãn chào tất cả mọi người, nhận được sự hoan nghênh của cả nhà họ Cổ. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài.
Buổi tối, Cổ Na ngủ trong phòng chú tư Cổ Thành Nghĩa. Bởi vì bây giờ là đầu mùa xuân, việc đồng áng đang bận rộn nên phải tập chung đi làm việc, vì vậy chưa có thời gian thu xếp chỗ ở cho Cổ Na, cô chỉ có thể ngủ tạm một đêm.
Cổ Na nằm trên giường, hai tay ôm bụng, trong đầu toàn là đồ ăn buổi tối. Mặc dù những thứ đó hơi mắc họng, nhưng hương vị khác với chất dinh dưỡng làm cho Cổ Na thật sự còn cảm nhận được dư vị. Cô đặt tay lên ngực mình, áy náy xin lỗi nguyên chủ.
Nhưng cô lại không biết là nguyên chủ tự muốn chết.
Trong phòng Cổ Thành Trung, Chương Xuân Hoa nghiêng đầu nhìn chồng: “Ngày mai thu dọn phòng chú ba nhé?”
Ngoài phòng của Cổ Thành Nghĩa, phòng Cổ Thành Lễ cũng bỏ không, chỉ thỉnh thoảng mới trở về ở một đêm.
Cổ Thành Trung kéo chăn, trầm giọng đáp: “Nghe mẹ đi.”
Chương Xuân Hoa không nói nữa. Người nhà họ Cổ ai mà không biết người con trai được bà cụ Cổ thương nhất là chú ba cơ chứ...
…
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, toàn bộ người dân của thôn trong đội sản xuất Song Hà dần thức dậy. Biết làm sao được, đầu mùa xuân là thời điểm nông dân bận rộn nhất.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Cổ Na đưa tay lên sờ đầu, mái tóc bù xù trên đầu cùng với hành động của cô càng nhìn càng có chút ngốc nghếch.
Hôm qua, cô có một giấc mơ. Không, phải nói nó là cuộc sống của nguyên chủ khi còn sống. Cô như là người đứng xem, đứng nhìn mọi chuyện của đối phương từ lúc sinh ra đến tất cả những chuyện khác…
Lắc lắc đầu, Cổ Na nhanh chóng mang giày vải rồi mở cửa phòng, trực tiếp đi vào nhà bếp. Người ở thời đại này ghét nhất chính là người lười biếng, chưa kể cô còn đến đây nương nhờ người thân. Vì cuộc sống sau này, Cổ Na vô cùng siêng năng, giúp đỡ Chương Xuân Hoa làm bữa sáng.
Mặc dù cô vẫn chưa biết được các nguyên liệu nấu ăn này. Nhưng giấc mơ hôm qua đã giúp cô ít nhiều biết phải làm như thế nào.
Chương Xuân Hoa nhìn thấy Cổ Na làm việc nhanh nhẹn nhiệt tình, đối với cô cũng đã quý mến hơn vài phần. Cổ Na cực kỳ nhạy cảm, đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn mình, ngay lập tức làm việc càng thêm năng nổ.
Bà cụ Cổ mím môi liếc nhìn gian phòng mà hôm qua Cổ Na đã ngủ, sắc mặt nhìn không rõ vui buồn, vẫn là Cổ Hành Vũ, con trai út của Chương Xuân Hoa hiểu được ý của đối phương. Anh ta chỉ vào nhà bếp, mỉm cười với bà cụ Cổ: “Em họ đang giúp mẹ cháu nấu ăn, em ấy đã dậy từ sớm.”
Bà cụ Cổ nghe vậy thì khóe miệng hơi cong, xem ra không phải là một đứa trẻ lười biếng.
Cổ Hành Vũ thấy thế thì cười nhẹ, tính tình của bà, anh ta là người rõ nhất.
Không lâu sau, Cổ Na nghe thấy vài tiếng nói chuyện truyền đến từ trong sân. Cô bí mật lắng tai nghe, tay bên dưới vẫn liên tục làm việc. Trước khi Chương Xuân Hoa nói muốn thứ gì, cô đã trực tiếp đưa qua, có thể nói là khiến cho Chương Xuân Hoa bớt đi không ít chuyện.