Cô nhẹ nhàng nhảy qua bờ tường đi vào trong nhà, sau đó tìm được phòng của La Đan Đan theo lời cô ta nói, Cổ Na núp ở phía sau ngăn tủ của La Đan Đan.
Thật ra hôm nay cô cũng không biết là có bắt được người không, chỉ có thể thử vận may thôi.
Sau khi ngồi đợi một tiếng, nghe được tiếng mở cửa, cô ngừng thở, liếc mắt nhìn, bây giờ mấy thanh niên trí thức đều đã ra ruộng rồi, nhưng mà người này lại đi từ cửa vào, chẳng lẽ tên trộm này phách lối như vậy sao?
Cổ Na bóp một viên đá trong lòng bàn tay, chuẩn bị nhảy lên xà nhà xem thử rốt cuộc là ai, nhưng mà cô còn chưa đứng dậy thì cửa phòng La Đan Đan đã bị đẩy ra, Cổ Na vội vàng rụt người lại.
Tiếng bước chân của người đi tới rất ổn định, hẳn là nam.
Cổ Na suy đoán.
Mặc kệ người này là thanh niên trí thức hay là kẻ trộm thì theo Cổ Na thấy, trong lúc con gái nhà người ta không ở nhà mà lén vào phòng thì nhất định không phải là người tốt.
Cổ Na từ từ nhúc nhích đầu mình, muốn lén nhìn thử vẻ mặt của kẻ trộm, mà ngay khi cô thò mắt ra khỏi cạnh tủ thì không nhìn thấy gì, lúc này trên đầu lại vang lên giọng nói cười hỏi:
“Cô đang làm gì vậy?”
…
Cổ Na cứng đờ người, giác quan của cô cực kỳ nhạy cảm, tại sao không phát hiện ra đối phương mà ngược lại còn bị đối phương phát hiện chứ.
Cô từ từ ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt đẹp trai tươi cười.
Chà, người này còn rất đẹp trai.
Cổ Na chớp mắt một cái: “Ờm... tôi chỉ giúp cầm ít đồ đến thôi, nhưng mà anh, sao lại vào phòng của Đan Đan.”
Cổ Na nhất thời chí khí hùng hồn đứng thẳng khiến cả người có vẻ hùng dũng oai phong hẳn ra.
Lúc này cô mới nhận ra đối phương đang ngồi trên tủ, thảo nào lúc cô nhìn thẳng ra ngoài lại không thấy ai.
An Hi Hạo bị chất vấn mỉm cười nhìn cô gái mở to mắt phía trước, anh cũng đứng lên, nhất thời Cổ Na ngửa đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm của đối phương, Cổ Na mấp máy môi, rất có khí thế ngẩng cổ nhìn chằm chằm đối phương.
Có lùn cũng không được nhụt chí.
An Hi Hạo móc ra một cái chìa khóa lắc lắc trước mặt Cổ Na: “Tôi cũng chỉ đến lấy đồ giúp thanh niên trí thức La, đây là chìa khóa cô ấy mới đưa cho tôi, cô...”
An Hi Hạo khoanh tay nhìn Cổ Na nhướng mày: “Tôi nhớ là mỗi phòng thanh niên trí thức chỉ có một chìa khóa, không biết cô đi vào kiểu gì?”
Cổ Na bị An Hi Hạo nhìn như vậy thì hơi đỏ mặt, cô trực tiếp dùng cành cây mở khóa, sau đó đi vào phòng... khóa cửa lại, vì khóa thời đại này đều có một sợi xích, hơn nữa sợi xích cũng không ngắn nên khóa lại từ bên trong cũng không khó.
Bỗng nhiên An Hi Hạo đi đến bên cạnh Cổ Na, lập tức đặt tay lên đầu đè Cổ Na xuống, hai người đều ngồi xổm xuống, ban đầu Cổ Na vẫn thấy khó hiểu, sau đó cũng nghe thấy tiếng động nên cũng không phản kháng, trái lại có vẻ hơi hăng hái.
Phòng củi bên kia có tiếng động.
Cổ Na kéo tay An Hi Hạo xuống, sau đó dùng khẩu hình nói: “Tôi lên xà ngang xem.”
An Hi Hạo đang định ngăn cản thì Cổ Na đã vô cùng linh hoạt leo lên tường, sau đó trốn ở xà ngang gỗ, nhờ bóng tối che mình, nhìn về phía An Hi Hạo đang kinh ngạc ở dưới cười lộ hàm răng trắng.
Tiếng động ở phòng củi cũng không kéo dài lâu lắm, sau đó trong bếp truyền đến tiếng chạm bát nhỏ nhẹ, lúc này cửa phòng La Đan Đan mở, mà phòng cô ta lại cách bếp xa nhất, nên An Hi Hạo nhanh chóng đi đến nhẹ nhàng đóng cửa lại, lập tức trốn sau cánh cửa.
“Đừng ăn nhiều như vậy, sẽ bị phát hiện đó.”
Cổ Na lắng tai nghe được một câu nói như vậy, là một đứa trẻ.
“Ừm, em đói.”
Chủ nhân của giọng nói này có vẻ còn nhỏ tuổi hơn đứa bé kia một chút.
“Đừng ăn, chúng ta vào phòng xem, đồ trong phòng ăn ngon hơn.”
Cổ Na nép người xuống, lúc đang định đi sang phòng bên cạnh thì lại nghe tiếng của đứa bé lớn hơn: “Đừng vào phòng này nữa, phòng này chẳng có gì cả, chúng ta đến phòng của nữ thanh niên trí thức, trong túi của cô ấy đều là đồ ăn ngon.
Cổ Na và An Hi Hạo nghe thấy đứa bé nhỏ hơn vui mừng nhảy lên, bị đứa lớn hơn bụm miệng lại: “Câm miệng, nếu không... Lần sau sẽ dẫn Đại Cẩu Tử theo, không dẫn em nữa.”
À, xem ra là trẻ con trong thôn làm chuyện này.
Cổ Na nhớ đến mấy đứa bé trong thôn, nhưng mà đội sản xuất của họ hình như không có ai tên Đại Cẩu Tử.