An Hi Hạo không cần nghĩ cũng biết La Đan Đan đang nói ai, nhớ đến đôi mắt to tròn kia, anh cười trả lời: “Có phân cao thấp cũng không cần đấu, nhìn là có thể biết được rồi.”
La Đan Đan nghe thấy An Hi Hạo nói vậy lập tức cười, mà Vương Quân ngồi bên cạnh La Đan Đan có hơi khó hiểu: “Thanh niên trí thức La, hai người đang nói chuyện bí mật gì vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, nói nghe thử.”
Dương Mậu ngồi đối diện An Hi Hạo cũng xen mồm nói, trong nhóm thanh niên trí thức này anh ta là người nhỏ nhất, cũng là người hoạt bát nhất.
An Hi Hạo bỏ đũa xuống, tỏ vẻ mình đã ăn xong: “Cũng không có gì bí mật, tôi ăn xong rồi.”
Nói xong bèn ra sau viện bổ củi, củi trong nhà thanh niên trí thức phần lớn do Trần Sơn và Lý Huy kiếm về, để công bằng thì việc chẻ củi cũng phải sắp lịch.
Thấy An Hi Hạo rời khỏi bàn ăn, Vương Quân lại chọc La Đan Đan, Trần Sơn cũng liếc mắt nhìn đối phương tỏ ý mình cũng đã ăn xong.
Bên phía nhà họ Cổ, ba anh em Cổ Hành Phong đang ra sức đẽo gỗ, Cổ Na lại dùng viên đá ném tường, mỗi một viên ném ra đều sẽ để lại một vết hằn, khi nhìn thấy bà cụ Cổ đi ngang qua thì mấp máy môi.
Đừng thấy chỉ mới học được vài ngày, trong ba anh em thì Cổ Hành Vũ không có tính nhẫn nại nhất, Cổ Hành Phong thứ hai, người cực kỳ kiên trì lại là Cổ Hành Lôi vốn cẩu thả.
Cổ Thành Nhân và Lý Đại Yến thấy vậy thì trong lòng vui vẻ, nói thật bọn họ sợ nhất là con trai mình không có sự kiên trì, dù sao lúc ba đứa trẻ đến trường thì con trai mình cũng là đứa ít học nhất, chẳng phải là không cho nó học mà là Cổ Hành Lôi tự không thích học.
“Tiểu Na, ai chọc giận em vậy?”
Lắc lắc bàn tay hơi tê, Cổ Hành Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cổ Na tò mò hỏi.
Tay Cổ Na không ngừng ném, nghiêm túc trả lời: “Người tài có người tài hơn, núi cao có núi cao hơn, em phải luyện thật tốt.”
Cổ Hành Vũ nghe xong không hiểu gì, đang định vào bếp uống ngụm trà, vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mắt nóng lòng của Chương Xuân Hoa, Cổ Hành Vũ: “...”
Được, anh ta vẫn không nên uống nước.
Buổi tối Cổ Na lật qua lật lại không ngủ được, đơn giản là đã đến mùa hạ rồi, ánh trăng cũng rất sáng, cô mặc quần áo đàng hoàng rồi trèo tường ra ngoài.
Đợi cô đuổi theo hai con thỏ hoang về phía chân núi, bỗng nghe trong một bụi lau sậy sau cửa thôn truyền đến tiếng thở dốc và yêu kiều.
Cổ Na hóp bụng lại rón rén đến gần bụi lau sậy, khi nhìn thấy rõ mặt của đôi mèo mả gà đồng trong bụi, cô nhíu nhíu mày, lúc chuẩn bị đi lại nhìn thấy quần áo của đối phương, vậy mà lại được ném ở bãi cỏ lau cách cô không xa, vậy nên bèn trộm nhặt lấy quần áo mang về thôn...
Cổ Na mang quần áo trộm được về trực tiếp đặt ở sân, còn thỏ rừng thì treo ở vách tường trong bếp, Chương Xuân Hoa vừa vào bếp đã thấy thỏ, bà ấy vội vàng gọi Cổ Na, muốn hỏi thử có phải đêm qua cô lại trốn ra ngoài không, kết quả thấy bà cụ Cổ và Lý Đại Yến đang dùng cành cây khều quần áo trên đất.
“Quần áo này không phải của nhà chúng ta.” Lý Đại Yến chắc chắn nói.
Bà cụ Cổ mấp máy môi, trong lúc đang định gọi hết người trong nhà ra, Cổ Na ngáp một cái xuất hiện, nhìn thấy hai người đang vây quanh chỗ quần áo thì nhẹ giọng nói: “Đêm hôm qua cháu phát hiện ra một đôi mèo mả gà đồng ở sau cửa thôn, sau khi cháu nhìn thấy người thì trực tiếp nhặt quần áo mang về.”
Bà cụ Cổ hít một hơi lạnh.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến cũng không bình tĩnh nổi: “Gì, gì mà mèo mả gà đồng?”
Cổ Na kinh ngạc liếc mắt nhìn hai người, cứ nghĩ là hai người không hiểu mèo mả gà đồng là gì, vậy nên giải thích: “Chính là kiểu không kết hôn mà trần truồng... ờm...”
Cổ Na nhìn bà cụ Cổ đang che miệng mình.
“Hai đứa vào làm cơm đi.” Bà cụ Cổ trừng mắt Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến.
Hai người vừa đi vào, bà cụ Cổ đang chuẩn bị nói gì đó với Cổ Na, quay người lại đã thấy tất cả đàn ông nhà họ Cổ đang đứng phía sau hai người, Cổ Hành Vũ thấp giọng hỏi: “Là Vương quả phụ sau thôn sao?”
Quả phụ họ Vương này đúng thật là không biết kiềm chế, người trong thôn đều biết chuyện này.
“Câm miệng. Thằng cả cất quần áo đi.” Bà cụ Cổ trừng mắt nhìn Cổ Hành Vũ, kéo Cổ Na vào nhà chính. Cổ Thành Trung thì đi đến nhặt quần áo trong sân lại chung một chỗ, sau đó dùng hai ống tay áo cuộn đống quần áo đấy lại.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
Vốn dĩ bà cụ Cổ còn định đưa Cổ Na vào phòng hỏi, ai ngờ ba anh em Cổ Hành Vũ ai nấy đều vây quanh, mắng thế nào cũng không nghe, còn nói là muốn biết càng nhiều để bảo vệ Cổ Na cho tốt.