Thật đáng sợ, một cô con gái nhà lành cứ thế mà bị...
Hơn nữa cái người nhà họ Liêu kia còn lấy sẵn dây ở trong túi ra, hẳn là đã chuẩn bị cho việc này từ lâu.
“Sau đó, anh ta uy hiếp tôi không được nói chuyện này cho người khác biết, còn nói nếu tôi để lộ thì anh ta sẽ nói do tôi dụ dỗ anh ta trước, gia cảnh nhà anh ta tốt, tôi với Lưu Phân lại không hợp nhau, lời này mà truyền ra ngoài, mọi người thể nào cũng sẽ tin lời anh ta, tôi vô cùng hoảng sợ, anh chị trong nhà còn đang bàn chuyện cưới hỏi, tôi không dám nói ra chuyện này nên đành nhịn xuống.”
Những lời này của Chu Chi Hoa nói nửa thật nửa giả, Liêu Ái Quốc thật sự dùng lý do Lưu Phân bị thương mà đưa cô ta vào rừng, nhưng sau khi vào trong rừng, Chu Chi Hoa bị đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nên mới ỡm ờ làm xong chuyện với anh ta, còn lời uy hiếp kia cũng chỉ do Liêu Ái Quốc thuận miệng nói đùa mà thôi, thế nhưng trong một khoảng thời gian dài sau đó, Chu Chi Hoa luôn coi nó là thật.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Liêu Ái Quốc thật sự sợ xảy ra chuyện nên mới nửa đùa nửa thật dụ dỗ Chu Chi Hoa.
Sau khi nghĩ rõ ràng được điều này, nước mắt Chu Chi Hoa lại rơi nhiều hơn.
Người nhà họ Chu nghiến răng nghiến lợi tỏ ý muốn đến tính sổ với người nhà họ Liêu, khuôn mặt đại đội trưởng Lưu lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Nhà họ Chu với cả nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Tôn cử mấy thanh niên trai tráng đi, bây giờ chúng ta đến nhà họ Liêu tính sổ! Đừng nói hai nhà chúng tôi có quan hệ thông gia với nhau, loại gia đình như thế nhà họ Lưu chúng tôi thực sự với không tới, tôi khinh! Mối hôn sự này hủy bỏ cũng được! Sự công bằng cho nhà họ Chu nhất định phải đòi lại cho bằng được! Đi!”
Không cần đại đội trưởng Lưu gọi, Cổ Thành Trung đã chủ động đi theo, thấy anh cả cũng đi, Cổ Thành Nhân đương nhiên không ngồi yên mà cũng đi cùng.
Ngay cả Cổ Hành Phong cũng muốn đi theo.
“Con điên rồi à! Con không thấy người đi toàn là các bác các chú của con à!”
Chương Xuân Hoa vội vàng kéo Cổ Hành Phong đang muốn đi lại.
Mắt của Cổ Hành Phong đỏ ngầu, gân xanh trên tay hiện rõ mồn một: “Mẹ ơi, để cho con đi đi, con đi đánh chết tên súc sinh kia!”
“Phì, cái gì mà chết với không chết! Cháu có bản lĩnh tài ba gì mà đòi đi giết người!” Bà cụ Cổ “chát” một cái đánh mạnh vào lưng Cổ Hành Phong.
Cổ Na và Cổ Hành Vũ nghe âm thanh thôi cũng thấy đau rồi.
Đến bây giờ mà còn không đoán ra suy nghĩ của Cổ Hành Phong thì Cổ Na và Cổ Hành Vũ thực sự là tên ngốc, còn về Cổ Hành Lôi đang hoang mang kia thì thôi khỏi bàn tới.
“Mẹ! Bà nội! Con đi còn có thể để ý đến cha và chú hai mà!”
Cổ Hành Phong sợ suy nghĩ của mình bị đoán được nên nhanh chóng lấy trưởng bối ra àm lá chắn.
Bà cụ Cổ liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng dặn dò Cổ Hành Lôi và Cổ Hành Vũ: “Kéo anh cả mấy đứa về, không đứa nào được đi hết!”
Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi mau chóng làm theo, Cổ Na thì ngoan ngoãn đứng cạnh Lý Đại Yến.
Chương Xuân Hoa chau mày nhìn bóng lưng giãy dụa của con trai, buồn rầu nói: “Mẹ ơi, thằng nhóc Hành Phong này...”
Bà cụ Cổ hừ một tiếng: “Cũng chỉ là thanh niên mới lớn, không nhịn được cơn tức, chuyện này bây giờ không vội được, sau đợt này mẹ nhờ bà mối Trương đến nhà hỏi thử, nếu người ta không có ý này thì xem thử nó có nhịn được không!”
Nói xong, bà cụ quay người đi vào nhà.
Cổ Na hiểu ra thì ra việc Cổ Hành Phong có ý với Lưu Phân, mẹ và bà ngoại đều biết cả.
Lý Đại Yến nhìn vẻ mặt đang suy tư của cô nhóc bên cạnh thì không nhịn được đưa tay chọc mấy cái lên mặt cô: “Cháu đang nghĩ gì thế?”
Cổ Na cười hì hì, bước tới ôm tay Lý Đại Yến cọ cọ: “Cháu đang nghĩ xem khi nào thì anh ta được như ý.”
Lý Đại Yến chỉ cười ha ha chứ không nói với Cổ Na rằng thực ra trước khi Lưu Phân và Liêu Ái Quốc đính hôn, bà cụ Cổ đã từng hỏi qua ý bà Lưu, người ta không muốn Lưu Phân vào nhà họ Cổ thế nên chuyện này mới bị buông xuôi.
Chạng vạng tối, hai anh em Cổ Thành Trung trở về.
Cổ Hành Phong bước vèo lên trước nắm lấy tay cha mình, vội vàng hỏi han: “Tên súc sinh kia thừa nhận rồi sao?”
Cổ Thành Trung không biết tâm tư của Cổ Hành Phong: “Ban đầu cậu ta sống chết không chịu nhận, sau đó không biết sao vợ của ông Chu lại dẫn Chu Chi Hoa tới, Chu Chi Hoa lấy ra một cái bao vải, trong đó toàn bộ là đồ mà Liêu Ái Quốc tặng cô ta, sau đó...”
Cổ Thành Trung nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Cổ Na thì đột nhiên lời tắc trong cổ họng, nói không thành lời.