Lúc này Dương Vũ cảm thấy cô vợ này và mình vẫn có chút ăn nhịp, thật ra anh vốn cũng không quá quen biết Sở Đình, chỉ biết cô ấy là thanh niên trí thức tới trong đội hồi hai năm trước, lúc vừa tới cũng trắng nõn xinh đẹp, nhưng hai năm nay vất vả khiến cô ấy trở nên gầy đét mặt vàng, lần đó mình làm việc xong từ trong thành phố trở về vừa lúc gặp phải cô ấy đang khóc trong rừng cây, vốn hoàn toàn không muốn quản việc này, kết quả còn chưa bỏ đi người này đã té xỉu.
Một cô gái lớn như vậy té xỉu ở đây, không chừng xảy ra chuyện gì, đương nhiên anh không có lòng tốt như vậy sợ con gái người ta gặp chuyện không may rồi xen vào việc của người khác, anh đơn giản là đột nhiên nghĩ đến tuổi mình không nhỏ còn chưa lập gia đình, nghe nói thanh niên trí thức tới từ trong thành phố đều có văn hóa biết đọc sách, nếu mình cưới người vợ như vậy, về sau nói không chừng có thể sinh ra một đứa nhỏ thông minh biết bao!
Suy nghĩ như vậy, Dương Vũ cảm thấy mình nên giúp người làm niềm vui một chút, lập tức đưa người về nhà của thanh niên trí thức, tới nhà của thanh niên trí thức anh mới phát hiện người này căn bản không phải nhớ nhà muốn khóc, mà là đói khóc đói ngất.
Lúc thanh niên trí thức vừa tới đều thống nhất phân lương thực thống nhất nấu cơm, nhưng thời gian dài chắc chắn không được, có người sức lực lớn làm việc nhanh kiếm công điểm nhiều dựa vào cái gì ăn chung với thứ gây trở ngại chứ, nên tách lương thực ra của ai ăn của người nấy.
Bởi vì ít nồi, người có công điểm gần như quan hệ không tệ cũng sẽ xúm lại ăn chung với nhau, rất không may mắn, Sở Đình ban đầu chính là thứ gây trở ngại đó, không ai kết nhóm với cô ấy, mắt thấy cách tháng mười khoai lang chín vẫn còn hơn một tháng cô lại cạn lương thực.
Lương thực của mọi người đều túng thiếu, hơn nữa Sở Đình ban đầu bởi vì kiếm công điểm ít, khi cùng ăn cơm người khác đều rất không hài lòng cảm thấy cô ấy chiếm hời, cho nên quan hệ với cô ấy cũng không ra sao cả, cô ấy cũng không có nơi mượn lương thực, thường xuyên qua lại, rồi đói ngất ở trong rừng cây nhỏ, bị Dương Vũ đi ngang qua nhặt được.
Dương Vũ chẳng những đưa cô ấy về nơi ở của thanh niên trí thức, lại tặng cô ấy một túi lương thực nhỏ, việc này lại bị bà Kiều luôn cảm thấy đứa con thứ hai tuổi không nhỏ còn chưa lập gia đình mất mặt của bà ta biết được.
Cứ như vậy, một người toan tính phiếu cơm dài hạn, một người âm mưu cô vợ có văn hóa, hai người cứ thế kết hôn.
Nói nhiều như vậy, thật ra về cơ bản hai người không quá quen thuộc, nhưng Dương Vũ dựa vào nghe thấy cách nói của cô vợ mới cưới mà cảm thấy hai người bọn họ chưa hẳn hòa hợp được, anh vốn cho rằng cô vợ mới cưới này là người giả thanh cao ỷ vào bản thân là người thành phố lúc nào cũng đứng đắn, anh đã nghĩ tốt rồi, đứng đắn cũng không sao cả, chỉ cần sinh hai đứa con cho mình, lại dạy tốt đứa nhỏ, vậy có thể sống tiếp rồi.
Nhưng không nghĩ tới, cô vợ mới cưới có hơi không giống với suy nghĩ của mình.
“Không sao cả, đội trưởng thân với anh, thiếu đi nửa ngày không có việc gì, hơn nữa, hai ngày này anh mới vừa kết hôn, ông ta chắc chắn có thể hiểu.” Dương Vũ cười hì hì sờ sờ tay Sở Đình, ừm, có hơi thô ráp, ngày mai phải mua một hộp kem dưỡng da cho vợ.
Sở Đình làm bộ như không nghe hiểu ý trong lời nói của anh, vẫn kiên trì muốn đi làm việc: “Vậy rất ngại, người ta đều nghĩ như thế vậy, em vẫn đi làm việc thì hơn.” Nếu không đi, đoán chừng ngày mai tin tức sẽ bay đầy trời ở trong đội, dù sao chút chuyện trong phòng của cô vợ mới cưới này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thầm đâm chọt trong lòng.
Dương Vũ không lay chuyển được cô, để cô đi, mình ngược lại không đi, anh trước sau như một không làm việc, thấy Sở Đình dọn dẹp xuất phát anh nằm ở trên giường miệng vẫn còn thầm thì: “Có phúc cũng không biết hưởng, rõ ràng có thể nghỉ ở trong nhà, không cần đi làm việc chịu vất vả!”
Sở Đình nở nụ cười với anh một cái thì đi ra ngoài, nếu không ai ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cô bảo đảm ăn bơ làm biếng đầu tiên, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, chuyện không làm việc ở nhà nghỉ ngơi này cô đều chịu khó hơn người khác, nhưng đây không phải hết cách rồi sao!
Hiện giờ là thời gian làm việc, đội viên mỗi nhà đều từ trong nhà chậm rãi đi đến ruộng đồng, dù cho Sở Đình không biết đường cũng biết đi theo những người khác.
Hiện giờ là thời tiết tháng chín, buổi trưa vẫn còn rất buồn ngủ, tất cả mọi người mang vẻ mặt buồn ngủ đi trên đường.