Cô vẫn chưa quen hẳn với đội, không biết nên múc nước ở đâu, hiện tại vừa mệt vừa đói, lúc này ngồi trên băng ghế chỉ cảm thấy mọi thứ đều cực nhọc.
Không muốn làm gì cả! Cô cứ ngồi yên như vậy, không cử động, không nhúc nhích, nghỉ ngơi một lát đã.
Không bao lâu sau Dương Vũ tỉnh ngủ, tỉnh ngủ sẽ tìm đồ ăn.
Vừa vào bếp đã thấy Sở Đình ngồi im ở đấy không động đậy, anh nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Ăn gì? Còn có thể ăn gì ngoài khoai lang!” Giọng điệu Sở Đình hơi gay gắt, trong cùng một ngày mà phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến tâm trạng cô không cách nào tốt nổi, thậm chí còn hơi vô lý.
[Nguyên văn 破罐子破摔 “vò đã mẻ lại sứt”: có khuyết điểm, sai lầm nhưng không sửa mà mặc kệ, thậm chí có xu hướng xấu hơn]
Dương Vũ vốn không vui khi nghe thấy giọng điệu như trút giận vào mình đó của cô, nhưng nghĩ lại vợ vừa mới cưới về hôm qua hẳn là cần được dỗ dành một chút, vậy nên anh lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh băng ghế, vỗ cánh tay cô hỏi: “Chiều đi làm về có mệt không? Anh đã nói với em nếu không được thì thôi, hay là mai nghỉ một ngày đi?”
Sở Đình chỉ nghĩ anh nói mấy lời này để dỗ ngọt cô, sao mà nghỉ được, thời đại này là thời nào? Nhưng cô không muốn dây dưa thêm về vấn đề này nữa, bây giờ cô chỉ muốn được no bụng và tắm, sau đó lên giường nằm ngủ một giấc.
Nếu sáng mai tỉnh dậy có thể quay trở về hiện đại lúc trước khi xảy ra tai nạn xe thì tốt biết mấy.
“Không sao, thùng nước trong nhà bếp đã hết rồi, em đang định hỏi anh phải đi lấy ở đâu?” Sở Đình nói sang chuyện khác.
“Đến giếng lớn trong đội, nhưng em không cần phải làm việc này.
Đây là việc của đàn ông, ở nhà chờ anh, anh múc nước rồi về.” Dương Vũ lấy hai chiếc xô gỗ đặt sau lò, đi được hai bước thì lại ngoảnh đầu hỏi: “Chỗ em hay gọi gian bếp lò là nhà bếp à?”
Sở Đình gật đầu, dù cô đã ở cô nhi viện từ bé thì vẫn gọi nơi nấu ăn là nhà bếp, bây giờ ở đây ai cũng gọi nào bếp nào lò nên cô còn chưa quen.
Dương Vũ thấy cô gật đầu thì cũng không nói gì nữa, xách xô chạy nhanh đi múc nước.
Hành động múc nước của Dương Vũ khiến trong lòng Sở Đình dễ chịu hơn được chút, cảm thấy nhân phẩm của người mình chung sống cũng không tệ lắm, ít ra cũng không để cô phải làm mấy loại việc nặng nhọc đó, nhìn chung vẫn còn chút an ủi.
Dương Vũ đi một lát sau mới về, bởi vì giờ này đã tan làm nên có rất nhiều người đến giếng múc nước.
Bây giờ muốn đào một cái giếng phải bỏ tiền thuê người có chuyên môn, tiền mua gạch để lót cũng nhiều nên rất ít nhà có giếng, nhà ai có giếng riêng cũng xem như là giàu có rồi.
Cái giếng trong thôn mà đội sản xuất của bọn họ dùng chung là được tổ tiên ông cha đào từ rất lâu trước đây, có lẽ trên trăm năm tuổi, trước giờ vẫn được mọi người sử dụng chung.
Khi anh đến giếng thì đã có sẵn một đám đàn ông trung niên ở đó, lúc này là xong việc đến giờ nấu cơm nên các chị em phụ nữ đều ở nhà nấu nướng, đàn ông thì đến đây để múc nước.
Thấy Dương Vũ đi tới, mọi người đều nháy mắt hỏi anh hôm qua thế nào.
Sáng nay Sở Đình không đi làm vì bị đụng vào mặt đất ngất xỉu, mọi người không biết nên cứ tưởng rằng tối đó quá kịch liệt, hôm sau không dậy nổi.
“À, tối hôm qua xác lập quan hệ vợ chồng.”
[Nguyên văn là “tân lang quan”, là thuật ngữ chỉ hai bên trai gái đã xác lập thành quan hệ hôn nhân, chú rể thông qua các nghi thức và trình tự pháp luật để trở thành chồng của cô dâu.]
“Nhị Vũ này, cô dâu mới có mùi vị thế nào?”
“Thanh niên trí thức như cô Sở trông dáng vẻ gầy yếu, đoán chừng không chịu được mấy lần giày vò của Nhị Vũ.”
...
Đều đã là một đám trung niên mà ăn nói mấy lời tục tĩu không biết giữ miệng.
Từ nhỏ Dương Vũ đã lớn lên ở trong thôn này, những người lớn ở đây đều rất quen thuộc với anh.
Tuy anh không đi làm mà suốt ngày chỉ đi lung tung bên ngoài, họ sợ anh sẽ làm hư con mình nên không cho bọn nhỏ gần gũi anh.
Nhưng từ trước tới nay Dương Vũ không giống với đám lưu manh trộm cắp hay quậy phá khác trong đội, nên họ vẫn thân thiện với anh.
Đương nhiên anh cũng không giải thích rằng, mình và vợ mình còn chưa làm gì cả thì vợ đã té lăn xuống khỏi giường, anh chỉ nói đôi ba câu để ứng phó cho qua chuyện.
Vả lại, anh cực kỳ chán ghét người khác nói vợ mình như vậy.
Anh thường xuyên lượn lờ trong đám đàn ông, nghe họ bàn tán xem vợ nhà ai mông to, vợ nhà ai eo thon.
Anh còn nghe đến hăng hái vậy mà bây giờ đổi lại thành vợ mình thì thấy khó chịu.