“Nhìn thôi mà sao biết ngon được, em Sở thật biết nói chuyện.” Kiều Đại Hồng bật cười, cô ta nhìn ra một chút rồi, hẳn là cái cô thanh niên trí thức Sở này không biết cách ăn nói cho lắm, vậy nên mới không thân thiết với người trong đội, chứ không phải là bởi vì bản thân đến từ thành phố nên xem thường người khác.
Sở Đình cười theo, nhanh chóng để rau vào trong góc bếp, sau đó mang giỏ ra đưa lại cho Kiều Đại Hồng, nói: “Chị Kiều ở đây đợi tôi một chút, tôi vào nhà lấy cái này.” Nói xong Sở Đình liền đi vào phòng ngủ, sau khi đi ra, tay cô cầm theo một túi đường đỏ.
“Nhà tôi cũng không có đồ gì tốt, chị Kiều cầm túi đường đỏ này về đi, coi như là đáp lễ.” Sở Đình đưa túi đường đỏ cho Kiều Đại Hồng, túi đường đỏ này là mua khi cô và Dương Vũ lên thành phố hôm qua.
“Sao tôi có thể lấy được, không được, không được đâu, thế này thì nhiều quá rồi.” Kiều Đại Hồng liên tục xua tay, cô ta không cần thật, nếu là một túi nhỏ thì cô ta đã nhận rồi, ai ngờ em Sở vừa ra tay lại lấy ra một túi lớn như thế, chắc cũng phải một cân, bản thân chỉ mang qua một giỏ rau nhà trồng, căn bản là không đáng bao nhiêu tiền, sao có thể mặt dày lấy nhiều đường đỏ của người ta như thế.
Hơn nữa nếu như Dương Vũ về mà thấy Sở Đình đưa nhiều đường đỏ cho người khác như vậy thì biết đâu sẽ động tay động chân mất, cô ta không thể hại người được.
Nghĩ vậy, Kiều Đại Hồng càng dùng sức đẩy tay Sở Đình về.
Đây cũng là bởi vì Sở Đình vẫn chưa hiểu rõ về vật tư của thời đại này, cô biết thời này mọi người rất nghèo, sống rất khổ, phải có phiếu mới mua được đồ, nhưng cô vẫn chưa rõ tặng người ta thì nên tặng bao nhiêu, một túi đường đỏ quý giá cỡ nào.
Giống như tiểu đội sản xuất số ba của bọn họ, bình thường sẽ tặng nửa túi đường đỏ và năm quả trứng gà, đó đã là một phần quà lớn rồi, nửa túi đường cũng không đúng cân đúng lạng như Sở Đình, thường người ta sẽ múc bớt ra vài thìa, gói thêm vài tờ giấy, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Sở Đình không hiểu lắm, nhưng cô vẫn nghe được từ quan trọng là “nhiều quá”, “nhiều quá” ý là không phải không cần, mà là nhiều thế này thì ngại lấy, đưa ít một chút thì sẽ lấy ngay.
“Không nhiều đâu, chị mang nhiều rau qua như thế, nếu có ngại thì người nên ngại là tôi mới đúng.” Lời của Sở Đình cũng là thật lòng: “Hơn nữa biết đâu ăn hết rau rồi vẫn còn phải làm phiền chị thêm nữa đấy.” Nói xong chính Sở Đình cũng cảm thấy ngượng, đây chẳng phải là nói thẳng ra rằng ăn hết rau sẽ qua tìm người ta tiếp sao, mất mặt quá đi mất.
Có điều cô vừa nói xong rõ ràng Kiều Đại Hồng đã động lòng rồi, từ chối thế nào cũng không có tác dụng bằng một câu nói kia, cô ta cũng không phải kiểu người thích lợi dụng người khác: “Thôi được rồi, thế tôi nhận lấy vậy, ăn hết rau thì nhất định phải nói đấy nhé, tôi mang qua cho cô, đừng khách sáo.”
Ngoài miệng nói thế nhưng Kiều Đại Hồng lại nghĩ thầm, nhìn là biết em Sở là một cô gái da mặt mỏng, chắc chắn không dám nói, hai ngày nữa cô ta sẽ trực tiếp mang rau qua.
Sau khi tiễn người đi, Sở Đình trở lại phòng bếp xem xét mớ rau, lúc nãy có người nên không xem kỹ, có ớt xanh, đậu đũa, rau, đậu ván, cái rổ cũng không nhỏ, đủ ăn vài bữa.
Sở Đình đang suy nghĩ xem tối nay sẽ nấu món gì thì nghe thấy bên ngoài có người bước vào sân, còn tưởng là chị Kiều quay lại nên nhanh chóng đi ra ngoài thì thấy hóa ra là Dương Vũ về.
“Về rồi à.”
“Ừm, vẫn chưa nấu cơm tối đâu nhỉ?” Dương Vũ hỏi.
“Vẫn chưa, chị Kiều bên cạnh vừa mang rau qua, em còn đang suy nghĩ nên nấu món gì đây.”
“Vậy vừa hay, anh mua bánh bao thịt này, tối nay ăn cái này đi, không cần nấu đâu.” Dương Vũ giơ túi giấy đang cầm trong tay lên.
“Vậy thôi, vừa hay em cũng lười nấu.” Sở Đình rất vui vẻ, ăn bánh bao đơn giản hơn nhiều so với một đống việc nấu cơm, rửa rau, xào rau, rửa bát.
Hai người vừa nói chuyện vừa vào nhà, Dương Vũ đặt bánh bao lên bàn, Sở Đình nghĩ ăn không sẽ bị nghẹn nên nói: “Vậy em đi đun một ít nước uống.”
Sau khi Sở Đình ra ngoài, Dương Vũ nghĩ uống nước lọc chẳng thà uống nước đường đỏ, nghe nói phụ nữ khi đến cái đó thì uống nước đường đỏ là tốt nhất, nên anh đến chỗ để đường đỏ tìm xem, không có, tìm hết một vòng trong nhà cũng không thấy.
Anh đến nhà bếp tìm thử, Sở Đình thấy anh đang tìm gì đó bèn hỏi: “Tìm gì thế?”