Sở Đình ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn phía, các đội viên đều đang ở phần đất của mình ai khiêng sọt của người nấy, căn bản không có người nào chú ý đến cô, cô lại khom lưng cố gắng nâng sọt lớn đầy khoai lang lên, miễn cưỡng đi hai bước thì không trụ nổi nữa làm sọt rơi xuống đất, cô cũng không đứng vững được, cả người đều chúi về chỗ đất phía trước cái sọt.
Cũng may trên đất đều là cây khoai lang non nên rất mềm, Sở Đình va vào đó cũng không bị thương.
Sở Đình nằm trên sọt khoai lang, ngẩn ngơ nhìn lên không trung, vô cùng hy vọng mình có thể mãi nằm ở đây cho đến khi thiên hoang địa lão, cho dù lúc này trên hai tay cô toàn là đất, trước trán cũng dính bùn.
[Thiên hoang địa lão: ý chỉ thời gian dài đằng đẳng, sánh ngang với trời đất.]
Lúc cô đang nghĩ hay là trưa nay mình không quay về ăn nữa mà tùy tiện ăn số khoai lang này là được, cũng giảm bớt rắc rối, bỗng bên cạnh có người đi đến gần gọi một tiếng: “Em Sở à, em nằm ở đây làm gì, sao còn không khiêng khoai lang qua chỗ chấm công điểm đi.”
Nghe được giọng nói này, Sở Đình giống như cá chép vẫy vùng xoay người nhổm dậy, khi cô đứng lên trong nháy mắt lại điềm nhiên như không nói chuyện với người vừa tới: “Chị Kiều, sao chị lại đến đây?”
“Chị thấy em chỉ có một mình, sức lại yếu như vậy, đoán là em khiêng không nổi rồi, nên chị qua đây giúp một chút.” Kiều Đại Hồng nói xong thì nhìn cái sọt đang đặt trên mặt đất, tuy rằng khi đào khoai lang không thể đào theo đội, dù sao công điểm cũng không phải chuyện nhỏ.
Nhưng xong việc của mình rồi đến khiêng sọt giúp người khác một chút vẫn được cho phép, người ta còn cho nhà mình đường đỏ nữa đấy.
“Vậy thì thật sự cảm ơn, cảm ơn chị cả Kiều.” Lời cảm ơn của Sở Đình là thật lòng thật dạ, cũng không khách khí nữa, nếu không có ai đến giúp thì cô thật sự không biết còn kéo dài đến khi nào.
“Cảm ơn gì chứ, mấy người từ thành phố bọn em khách sáo quá.” Kiều Đại Hồng vừa nói vừa xách sọt, Sở Đình nhanh chóng đi qua đỡ lấy bên còn lại, hai người cả đường không nghỉ cứ như vậy xách sọt đến nơi.
Đến đó rồi Sở Đình mới thở phào nhẹ nhõm nói với Kiều Đại Hồng: “Đến đây là được rồi, chị Kiều chị về trước đi, tôi nộp khoai lang xong sẽ về.”
“Vậy được, chị về trước đây.”
Giao xong khoai lang thì buổi trưa còn phải ăn cơm.
Mấy ngày nay thu hoạch khoai lang phải tranh thủ thời gian, tan ca rất muộn, vào ca lại rất sớm.
Nhà người khác đều là đại gia đình, có người về nhà nấu cơm, sau đó đưa cơm đến ruộng rồi trực tiếp ăn ở trên mặt đất luôn, tiết kiệm được thời gian đi lại giữa hai nơi, còn có thể nằm ở đây nghỉ ngơi một chút.
Sở Đình thì không được như vậy, không ai đưa cơm cho cô, nhà cô cũng không có cơm, chỉ có thể hoàn thành công việc buổi sáng rồi lại về nhà nấu cơm, vô cùng phiền phức, cũng rất mệt mỏi.
Buổi trưa cô cũng không làm món gì phức tạp, chỉ chiên bánh bỏ hành hoa băm nhỏ bên trong, lại uống thêm chút nước sôi để nguội là được rồi.
Ăn cơm trưa xong cô lại như ngựa không dừng vó gấp rút quay lại đồng ruộng, bởi vì bây giờ đang vào vụ thu hoạch, thời gian vô cùng eo hẹp, tất cả mọi người cũng rất sợ trời đổ mưa giữa chừng, khoai lang sẽ thối rữa ở ruộng mất.
Cho dù lúc đi cô đã gấp rút chạy đua với thời gian, nhưng khi cô quay lại đó, các đội viên đã lục tục vào ruộng rồi, thời gian vào ca buổi chiều lại bắt đầu, vẫn là tiếp tục đào khoai lang.
Khi chấm công điểm buổi sáng, Sở Đình đã cố ý nhìn một chút, xem trong một buổi sáng cô thu được bao nhiêu khoai lang, đào tới đào lui, đào cả một buổi sáng đại khái chỉ đào được 3 công điểm, công điểm của cả sáng và chiều gộp lại cũng gần xấp xỉ với công điểm trong ngày thường, mà người có tay chân lanh lẹ kinh nghiệm phong phú sẽ nhanh tay đào được 6,7 công điểm trong một buổi sáng, tối đa là đào được 8 công điểm, còn nhiều hơn gấp đôi của cô, thảo nào nguyên chủ sẽ bị đói bụng.
Buổi chiều cô lại được Kiều Đại Hồng giúp đỡ mang khoai lang thu được đi nộp, lúc tan ca cả người Sở Đình mệt mỏi đi về phía trước, cảm giác mình giống như một cái xác không hồn, cơ thể hoàn toàn không theo kịp tinh thần nữa.
Không phải, vẫn là có thể theo kịp được, cơ thể mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi trì trệ theo rồi.
Làm việc cả buổi sáng, đến trưa cô vẫn còn chút sức lực về nhà nấu cơm, ròng rã làm việc suốt buổi chiều thì cô hoàn toàn không có sức lực nữa.
Hơn nữa bây giờ không giống như bình thường, đến giờ là mau chóng tan ca, mà lại là đến khi trời sắp tối rồi mới tan ca.